Mấy ngày nay Khuyết Dĩ Ngưng thực sự quá mệt mỏi, công việc áp lực cao khiến nàng luôn căng thẳng, Lâm Dương là kẻ địch không dễ đối phó, nàng cũng không dám coi thường hắn, cho nên đứng trước nguy cơ, nàng phải đề phòng không ngừng các hành động khác của hắn, cố gắng phò ngừa chu đáo.
Cho nên khi nằm xuống giường, nàng ngủ ngay lập tức.
Cố Sơn Tuyết nghe tiếng hô hấp của nàng nhẹ nhàng, nằm trên giường nhìn nàng.
Các nàng biết nhau cũng chưa lâu, cũng chưa đến một năm, từ đầu đông năm ngoái đến giữ hè năm nay.
Nhưng có thể thấy chuyện các nàng gặp nhau tựa như đã định từ trước, có thấy có lẽ các nàng cứ vậy mà nắm tay cùng nhau đi thật lâu.
Đó là cảm giác kỳ diệu khó nói thành lời, cũng như bạn vĩnh viễn sẽ không biết được có ai đến trước mặt bạn gõ vang cửa lòng bạn.
Queena quen biết cô nhiều năm, cũng chỉ là một người bạn thân với cô.
Nếu trước khi về nước, có ai đó nói với cô rằng không quá một năm ở đây cô sẽ không tự kiềm chế mà thích một người cùng giới tính với mình, cô nhất định sẽ cho rằng người đó nói bậy.
Nhưng cuộc sống chính là như vậy khiến cho bạn không thể cân nhắc, đem đến tai nạn bất ngờ cho bạn, cũng đem đến niềm vui bất ngờ cho bạn.
Cố Sơn Tuyết đã thấy rất nhiều sắc thái của Khuyết Dĩ Ngưng, kiên cường, cao ngạo, ngoan lệ, khôn khéo, yếu ớt, cô đơn, mơ màng, nàng như bảo tàng vô tận, khiến người ta vĩnh viễn không nhìn thấy đáy.
Cô không thiên vị sắc nào của nàng, cô yêu từng sắc thái của nàng.
Bắt đầu từ khi nào thì Cố Sơn Tuyết không biết, nói chung thì chờ cô đồng ý đối mặt với lòng mình, thì cô đã yêu rồi.
Yên chính là ngang ngược như vậy không cần nói lý lẽ, mà cô phát hiện mình cũng thật may mắn, vì Khuyết Dĩ Ngưng cũng yêu cô.
Đây đơn giản là việc tốt nhất thế gian, đủ để ngăn lại mọi cực khổ khác.
Cố Sơn Tuyết nhẹ nhàng vuốt tay Khuyết Dĩ Ngưng, theo tiếng hít thở của nàng dần dần ngủ.
Khi Khuyết Dĩ Ngưng tỉnh lại, đầu có chút đau.
Hai mắt khô khốc, nhìn thấy người nằm bên cạnh, động tác hô hấp chậm lại.
Nàng không ngờ chính lại nghe lời nhắm mắt ngủ luôn, hơn nữa ngủ rất nhanh.
Vui vì chuyện này thật thần kỳ, nàng bình thường ai cũng biết nàng không phải người ngoan ngoãn biết nghe lời, không ai nghĩ nàng là con cừu nhỏ vô hại, chỉ thấy nàng như con sói gϊếŧ người không chớp mắt.
Khuyết Dĩ Ngưng trước giờ luôn cho mình là như vậy, cao ngạo tự phụ không cúi đầu trước kẻ nào, không cam tâm nghe lời người khác nói, cho đến khi gặp Cố Sơn Tuyết, nàng mới chân chính biết được cái gì là cam tâm tình nguyện.
Khuyết Dĩ Ngưng không biết tình yêu có khiến cho đầu óc người ta trở nên mụ mị hay không, nàng chỉ biết mình cam tâm trở thành tù bình, cảm tâm vì Cố Sơn Tuyết mà dao động, cam tâm làm quần thần dưới gấu quần của cô.
Nàng không vội rời giường, mà nghiêng đầu nhìn Cố Sơn Tuyết bên cạnh đang ngủ.
Bộ dạng Cố tiểu thư ngủ lúc nào cũng đáng yêu như vậy, khuôn mặt không có gì là không nổi bật, đều là những điểm mà nàng thích.
Không biết có phải do ánh mắt Khuyết Dĩ Ngưng quá chăm chú hay không, mi Cố Sơn Tuyết run run, liền đối với tầm mắt nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng cười híp mắt nhìn cô, sau đó hôn trộm môi cô một cái.
Cái tên trộm tâm xinh đẹp khiến Cố Sơn Tuyết đỏ mặt, nhưng cô không còn như trước thèn thùng thì che mặt tránh né, dù sao chuyện thân mật hơn các nàng cũng đã làm rồi.
"Ngủ đủ chưa? còn mệt chỗ nào không?"
"Mắt có chút đau.
"
Khuyết Dĩ Ngưng xoa thái dương căng đau của mình, nói rồi lại không nhịn được xoa xoa mắt.
"Đừng dụi mắt, dễ bị vi khuẩn xâm nhập.
"
Tay nàng bị Cố Sơn Tuyết giữ lại, Cố Sơn Tuyết mở hộc tủ phòng ngủ, cầm thuốc nhỏ mắt, bắt nàng nằm im.
Khuyết Dĩ Ngưng mở to hai mắt để Cố Sơn Tuyết nhỏ mắt cho nàng, sau khi cảm thấy đỡ hơn thì đi rửa mặt, tiếp tục ngồi vào làm việc.
Trong khoảng thời gian nàng nghỉ ngơi đã để lỡ vài cuộc gọi, nàng vội gọi lại, Cố Sơn Tuyết gọi trợ lý mang đồ ăn đến giúp mình, trong lúc chờ thì giúp Khuyết Dĩ Ngưng xem hồ sơ.
Mặc dù nói lĩnh vực không giống nhau, nhưng có vài chỗ vẫn như nhau.
Khi mặt trời lặn, Khuyết Dĩ Ngưng nhận được một cuộc gọi, nàng phấn chấn hẳn lên, nhìn Cố Sơn Tuyết.
"Được, tôi biết rồi, tôi sẽ cho người quan bên đó theo dõi.
"
Âm thanh Khuyết Dĩ Ngưng hưng phấn nhìn Cố Sơn Tuyết.
"Sơn Tuyết, đúng là hắn đã đưa người đi, đều nhờ chị.
"
"Được, người chị tìm xong rồi, yên tâm đi.
"
Trước khi việc này bùng phát, Khuyết Dĩ Ngưng cũng đã dự tính đến khả năng rối loạn khi đó, có thể Lâm Dương sẽ mang tình nhân và con riêng của mình đi trước.
Dù sao ở trong nước thì phải tuân thủ luật pháp trong nước, Lâm Dương chắc chắn sẽ không để điểm yếu của mình lại trong nước.
Đứa bé kia là chứng cứ hắn lạc lối, không nói đến điều đó, tình nhân và họ hàng cô ta cũng liên quan đến hắn, còn giúp hắn xử lý nhiều chuyện dơ bẩn, ở lại trong nước thì sẽ trở thành cái bia ngắm.
Lâm Dương là kẻ khá kín đáo và đa nghi, nhất định sẽ không đưa con mình và tình nhân đến một đất nước xa lạ, mà nhất định sẽ an bài người trong tay trước.
Hắn từng du học nước ngoài một thời gian, trùng hợp quốc gia đó Cố Sơn Tuyết cũng ở đó mấy năm.
Loại duyên phận này chỉ có thể nói là trời định trước, cho nên khi đó Khuyết Dĩ Ngưng cũng đã bàn bạc với Cố Sơn Tuyết, nhờ cô hỗ trợ.
Thế lực của Cố Sơn Tuyết vốn được thành lập lúc đầu ở nước ngoài, còn chưa nói bình thường cô hay xuất ngoại xử lý công việc, thế lực ở bản địa khá nhiều, đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Khuyết Dĩ Ngưng vẫn nhờ Lâm Chân theo dõi tình huống Lâm Dương bên kia, nàng tưởng trong thời gian nàng phản kích thì Lâm Dương sẽ đưa bọn họ đi nước ngoài, không ngờ mới loạn không được bao lâu, nàng còn chưa tung chứng cứ, hắn đã vội vàng đưa người ra nước ngoài trước rồi.
Chỉ tiếc, hắn tính cho lắm cũng thành công cốc.
9h sáng ở nước ngoài, máy bay hạ cánh.
Đặng Chỉ đưa con trai mình ra sân bay, nàng tháo kính râm xuống, tìm người đến đón mình,