Mùa hè này trước giờ nóng chưa từng có.
Gió nóng nhưng sợi bông, như chui vào lòng người.
"Sơn Tuyết, sao chị lại tốt như vậy a."
Âm thanh Khuyết Dĩ Ngưng có chút giọng mũi, tràn đầy ý làm nũng, vừa mềm lại ngọt.
Cố tiểu chư của nàng sao lại tốt như vậy chứ, mỗi lần đều mang đến kinh ngạc ngoài dự liệu của nàng, hài lòng đến nói cái mũi Khuyết Dĩ Ngưng có chút chua xót.
Đã lâu Khuyết Dĩ Ngưng không có sinh nhật rồi, kỳ thật ngày sinh nhật của mình nàng cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ vào khoảng mùa thu.
Bất quá hiện tại, hôm nay, đây là sinh nhật vui vẻ nhất trong mấy năm qua của nàng.
Cố Sơn Tuyết nhìn đèn không ngừng bay lên, trong lòng vẫn cảm thấy quá đơn giản.
Cô muốn làm thật hoành tráng cho Khuyết Dĩ Ngưng, như là để biển quảng cáo trong thành phố hiển thị dòng chữ chức mừng sinh nhật, nhưng mà hiện tại cũng không phải là lúc tốt, cô muốn bắn pháo bông, nhưng trong thành phố Lư Tô lại cấm bắn pháo, cho nên nàng nghĩ ra cách này.
Trong lòng luôn có cả ngàn cách, nhưng Cố Sơn Tuyết lại không giỏi biểu đạt, chỉ nhẹ nhàng vỗ đầu Khuyết Dĩ Ngưng, để nàng nghe nhịp tim mình.
"Em thực sự rất yêu chị."
Tình yêu của Khuyết Dĩ Ngưng cho đến giờ luôn là trực tiếp nhiệt tình như vậy, hô hấp nóng rực răng môi quấn quýt, trong màn đêm vẽ lên một bức họa.
Các nàng hôn nhau, Khuyết Dĩ Ngưng nhiệt tình hòa tan Cố Sơn Tuyết, trên đỉnh núi không có người, trên này trăng thanh gió mắt, trên này ngàn chiếc đèn minh chứng triền miên.
Các nàng không ở trên đỉnh núi quá lâu, dù sao ở đây không có gì cả, cũng không có phương tiện gì.
Khuyết Dĩ Ngưng kéo Cố Sơn Tuyết lên xe, nàng xoay chía khóa xe, đóng trần xe lại, khiến cho không gian được kín hơn.
Tay Cố Sơn Tuyết xuất mồ hôi, cô biết Khuyết Dĩ Ngưng muốn làm cái gì, có chút nóng mặt đồng thời cũng mong chờ.
Làʍ ŧìиɦ trên xe ở ngoài trời?
Đây là ý tưởng trước giờ Cố Sơn Tuyết chưa bao giờ nghĩ đến, trong mắt cô, thì cô tự nhân mình là người nghiêm túc có lễ giáo đàng hoàng, nhưng từ khi gặp Khuyết Dĩ Ngưng, từ mọi gông xiềng trên người như bi tháo xuống, trong lòng nhẹ nhàng, còn có thể cản rỡ theo đuôi cái mình thích.
Lưng dựa ghế xe hạ xuống, trở thành chỗ dựa tương đối, Khuyết Dĩ Ngưng đè lên người Cố Sơn Tuyết, đảo qua làn da Cố Sơn Tuyết.
Đôi mắt ngập nước, trong xe không mở đèn, tối tối ngưng cũng không ngăn cản được gì.
Khuyết Dĩ Ngưng là thợ săn xuất sắc, biết rõ mỗi nhược điểm trên người con mồi, Cố Sơn Tuyết cũng như vậy.
Trước đó Cố Sơn Tuyết đã lấy khăn ướt cẩn thận lau sạch tay một lần, mang theo cảm giác mát lạnh khiến cho Khuyết Dĩ Ngưng nhịn không được kinh hoảng.
Hạt châu con rúm tưởng là an toàn bên trong bình chướng, nhưng rồi vội vàng thoát ra khỏi nơi an toàn.
Trên người Khuyết Dĩ Ngưng mang một lớp mồ hôi mỏng, Cố Sơn Tuyết lại cảm thấy thơm, hôn lên giọt mồ hôi trên chóp mũi nàng.
Gió nhẹ nhàng, mây bay bay.
Trong tiếng côn trùng kêu, thỉnh thoảng lại có hai tiếng rên nhỏ.
Đêm nay làm sao qua đi Khuyết Dĩ Ngưng cũng không rõ, chỉ biết sáng ngày thứ hai, nàng ở trong nhà Cố Sơn Tuyết.
Lúc nàng tỉnh, Cố Sơn Tuyết đang ở trong bếp nấu bữa sáng, trên bàn để sẵn ly sữa nóng, ánh nắng xuyên qua rèm cuốn cửa từng dải tia nắng chiếu xuống sàn nhà, như những hạt châu hình thù quái dị, sáng đến nỗi khiến người ta chói mắt.
(Ed: đã sửa theo lời đề nghị của một bạn đọc rồi nhé ...)^^img
Khuyết Dĩ Ngưng rửa mặt xong, ôm Cố Sơn Tuyết nị oai một hồi.
"Xong ngay thôi, em uống sữa trước đi."
Cố Sơn Tuyết nghiêng đầu cọ má Khuyết Dĩ Ngưng, tiếp tục làm việc trên tay.
Khuyết Dĩ Ngưng bị Cố Sơn Tuyết cọ cọ trong lòng nở hoa, bước đi tung tăng đến cạnh bàn ăn.
Di động của nàng tối qua quên sạc nên tự tắt, Cố Sơn Tuyết đã sạc giúp nàng, Khuyết Dĩ Ngưng mở máy lên thì thấy tin nhắn muốn bung điện thoại, bên trong còn có cuộc gọi nhỡ rất nhiều.
Khuyết Dĩ Ngưng liền gọi cho Chương Thi Vũ, hỏi tình hình.
Chương Thi Vũ: "sếp à, tối hôm qua cô bị chụp lén rồi, phóng viên bịa chuyện nói cô và một cô gái ở trên xe quan hệ, còn bị đưa lên hot sreach, với nhiều bài viết, nhất định là Lâm Dương làm rồi! sáng sớm gọi cho sếp không được, chúng tôi đã phải vội gọi cho bên phát ngôn, cảnh cáo người tung tin đồn, hình tôi gửi cho sếp rồi, thật ra thì cũng không chụp được gì cả."
Khuyết Dĩ Ngưng mói nghe trong lòng cũng hồi hộp, dù sao tối qua cũng có quan hệ thật, nhưng nàng chắc chắn ngoại trừ hôn nhau trên núi ra thì lúc lên xe nàng vẫn ngoan ngoãn, Chương Thi Vũ nói không chụp được gì nàng cũng yên tâm.
Nàng không sợ bị lộ, chỉ là hiện tại chưa thắng nên không thể vui sớm được, thực sự chưa phải thời cơ tốt để công bố.
Khuyết Dĩ Ngưng xem hình chụp, không chụp rõ mặt Cố Sơn Tuyết, chỉ chụp được một góc nhỏ, chắc là đứng xa quá, còn bị trần xe thể thao che hết.
Nàng xem tin đồn này, không thể không phục sức tưởng tượng của phóng viên báo lá cải, gì mà tình nồng cháy quất nhau tới một tiếng, gì mà ánh mắt ám muội, miêu tả như là bọn họ ở trong xe ngồi xem không bằng á.
Nàng cười khẽ một tiếng, ngồi trên ghế, ngón tay gõ di động.
"Sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi à?"
Cố Sơn Tuyết để dĩa trước mặt Khuyết Dĩ Ngưng, lấy di động của mình ra, nhìn tin tức gửi đến, rất nhanh liền hiểu.
Tai Cố Sơn Tuyết có chút đỏ, hé môi nói: "có muốn chị ra tay không?"
"Không cần," Khuyết Dĩ Ngưng cong môi, "không chụp được mặt chị, bên em tự giải quyết được."
"Bất quá là vài người sắp thua nên chó cùng rứt giậu thôi."
Vể mặt chiến tranh dư luận nàng và Lâm Dương đã đánh đến hồi ác liệt, liên quan đến vụ tai nạn Hầu Man Ny nói là mưu sát, nàng cũng đã xuất hiện và giải thích.
Đặng Chỉ cũng dính líu bên trong, cảnh sát Lư Tô đã tìm ra chứng cứ, bắt tài xế gây tai nạn chỉ điểm, theo manh mối tìm ra được anh họ của Đặng Chỉ, nhưng mà anh họ của Đặng Chỉ không rõ tung tích, bị cảnh sát liệt vào danh sách nghi phạm bỏ trốn.
Lý do thoái thác của cảnh sát như nhát búa giáng, khiến cho dư luận nghiêng về phía Khuyết Dĩ Ngưng, dù