Chính Lục Hành Trì cũng tự cảm thấy kỳ quái, một cơn lửa giận không tên cứ tán loạn lên, quả thật không biết vì cái gì.
Đời trước đã cứu Giang Phỉ một lần.
Khi đó ra khỏi tiệm cơm, Bối Noãn đau khổ cầu xin, Đỗ Nhược quyết định làm chủ để Giang Phỉ lại.
Sau đó thì thế nào?
Lục Hành Trì cũng không nhớ rõ, bởi vì lúc ấy hoàn toàn không lưu tâm.
Chỉ biết Bối Noãn vẫn luôn yên lặng chiếu cố cho Giang Phỉ, cho anh ta ăn, xức thuốc, cẩn thận tỉ mỉ, hoàn toàn không cần người khác phải làm gì.
Đến khi Giang Phỉ hoạt động lại bình thường, hai người cơ hồ mỗi ngày đều quấn quít bên nhau.
Hai người bọn họ ái muội ai nấy đều thấy được.
Lục Hành Trì lúc ấy cũng không quan tâm cái này, anh quan tâm chính là Giang Phỉ người này rất hữu dụng.
Giang Phỉ đại khái là đã từng ở trong ngục, tuy rằng nhìn thật gầy nhưng chiến lực lại đầy đủ, rất nhạy bén, có thể giúp chia sẻ không ít trách nhiệm với Lục Hành Trì.
Hơn nữa bởi vì được Lục Hành Trì cứu nên luôn đáng tin cậy.
Tuyệt đối không phải cái dạng như hiện tại này.
Trong đầu Lục Hành Trì lại toát ra hình ảnh vừa rồi Giang Phỉ ngậm muỗng cháo Bối Noãn đút, ngẩng đầu mỉm cười nhìn mình.
Không thể kềm chế ý muốn tấp vào lề mà ném anh ta xuống.
Bối Noãn càng làm cho tâm phiền ý loạn.
Tối hôm qua Lục Hành Trì nằm trong lều, đầu óc toàn là bộ dáng cô khoác áo khoác đứng dưới ánh trăng.
Nho nhỏ, ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt nhìn anh.
Lục Hành Trì biết rõ ràng mỗi một chữ cô nói đều là sự thật.
Rối rắm cả đêm, hạ quyết tâm cả đêm, Lục Hành Trì cảm thấy vẫn không thể tiếp tục mang theo Bối Noãn.
Cô và người trước kia căn bản như hai người khác nhau.
Nhưng mà có đôi khi cô và Bối Noãn trong quá khứ làm chuyện giống nhau như đúc.
Chẳng hạn như ở tiệm cơm, đều không chút do dự tự chủ trương, trộm mở cửa cuốn cho người bên ngoài tiến vào.
Nói không chừng, nếu cứ tiếp tục mang theo cô ấy đi như vậy, cuối cùng lại một lần nữa cô ấy sẽ đẩy cả đoàn đội vào diệt vong.
Cách an toàn nhất là tìm một nơi yên ổn để cô ấy lại.
Đảo mắt đã đến Giang Thành.
Giang Thành là một thành phố phồn hoa. Bối Noãn còn nhớ rõ, trong sách khi Lục Hành Trì đi ngang qua Giang Thành có dừng lại đi đến một siêu thị thu thập vật tư.
Hiện giờ Lục Hành Trì cũng giống như trong sách, cũng đi vào Giang Thành.
Đến gần Giang Thành, Bối Noãn đã thấy được nơi này quả thật không may mắn hơn, khắp nơi đều là cảnh tượng hoang tàn hỗn loạn, như có một đàn châu chấu đã đi qua.
Virus thây ma không cần thu thập vật tư cũng không cần ngủ, tốc độ lan tràn thật nhanh, nhiều người hiện đã bị virus bỏ lại, hạ cánh đúng vào khu vực bị cảm nhiễm.
Di động đã sớm không còn tín hiệu, tình huống bên người không ai biết chút nào, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Lục Hành Trì không chút do dự quẹo vào địa giới Giang Thành.
"Sao chúng ta không đi vòng qua, tiến vào đây làm gì?" Đỗ Nhược không hiểu, hỏi Lục Hành Trì, "Vật tư nhiều như vậy còn chưa đủ sao?"
Bối Noãn nghĩ thầm: câu này tôi trả lời được, anh ta muốn tìm một chỗ quăng tôi lại.
Quả nhiên, Lục Hành Trì lái xe, ở ngoại ô thành phố thành phố tìm tìm kiếm kiếm, một nhà lại một nhà, xem xét phòng ốc, cuối cùng chọn một nhà nhỏ hai tầng.
Nhà nhỏ có tường rất cao, cách xa đường lớn, vị trí kín đáo không dễ thấy, nhìn lại rất rắn chắc.
Cửa hoàn toàn mở rộng, có dấu vết đánh nhau, chủ nhân tám chín phần đã gặp bất trắc, bên trong thật ra lại không có thây ma.
"Giữa trưa ở chỗ này nghỉ ngơi." Lục Hành Trì nói.
"Còn muốn nghỉ ngơi? Không phải vừa xuất phát sao?" Đỗ Nhược không hiểu.
"Cậu không phải nói làm cơm gà Hải Nam cho Bối Noãn sao?" Lục Hành Trì sâu kín nói, "Nơi này có phòng bếp, còn có bình gas, thật thích hợp."
Họ tìm được giường ở lầu hai, để Giang Phỉ ở đó.
Đỗ Nhược kêu Bối Noãn đem toàn bộ gà trong không gian ra ngoài, chọn một con mập mạp nhất, đi phòng bếp cuốn tay áo lên nấu cơm.
Bối Noãn đi theo anh vào bếp tham quan.
Lục Hành Trì không tới đây mà chỉ ra ra vào vào, không biết bận rộn chuyện gì.
Đến khi gà vàng ươm ra khỏi nồi, hai người đi ra khỏi phòng bếp,