Tiểu Tam nhanh chóng nói một câu, "Nhắc nhở cô, chỉ có thể hôn ở trên mặt, tóc cánh tay ngón tay này đó tất cả đều không tính. Cố lên!"
Mười hai giờ đếm ngược bắt đầu, Tiểu Tam lại bế mạch.
Tuyệt vọng.
Bối Noãn lại nhìn tới giá trị thánh mẫu hai ngày nay thật vất vả cực cực khổ khổ tích cóp ra tới, nếu không hoàn thành, tất cả đều bay đi.
Phải hôn một người bị thương.
Vậy không còn lựa chọn khác, chỉ có thể hôn Giang Phỉ. Toàn trường là người duy nhất hàng thật giá thật bị thương.
Bối Noãn nghĩ nghĩ tới băng vải bao trên đầu Giang Phỉ.
Ở đâu hạ miệng thì được?
Mấu chốt là, còn phải nói ra cái câu kịch buồn nôn đến rợn cả người này.
Nói với anh ta câu đó, hiểu lầm chắc sẽ sâu tới rãnh biển Mariana chăng?
* Rãnh biển Mariana: rãnh biển sâu nhất thế giới (@ sâu 11km), nằm ở Thái Bình Dương, phía đông Phillipines.
Bối Noãn lo lắng sốt ruột đi theo Lục Hành Trì, bất tri bất giác đã đi đến lầu 3.
Lầu 3 không phải siêu thị, là một khu mở độc lập, chủ yếu bán thức ăn.
Lục Hành Trì coi thây ma như không có gì, nhẹ nhàng tự tại đi tìm khắp nơi mà quét sạch, Bối Noãn chơi chơi, ăn không ngồi rồi đi theo sau đuôi.
Lục Hành Trì dọn dẹp ở quán sủi cảo, hai người vào trong bếp tìm được bếp gas, mở ra khí than.
Một cổ hương vị gay mũi bốc lên.
Khí than quả nhiên chưa dừng, người dưới lầu tạm thời không cần ăn tươi nuốt sống.
Thừa dịp này, Bối Noãn giật nhẹ tay áo Lục Hành Trì.
"Lục Hành Trì, anh kêu tôi đi lên theo làm gì? Là muốn tìm cơ hội cho thây ma ăn tôi hay sao?"
Lời nói thập phần ấu trĩ, vừa nghe là biết giả thỏ trắng nhỏ lừa sói xám.
Sói xám bình tĩnh liếc thỏ trắng giả dối, "Có thể hỏi ra tới câu này làm tôi hoài nghi cô có phải hít khí than đến choáng váng hay không."
Bối Noãn xấu hổ một chút.
Trong lòng cô đương nhiên hiểu rõ, muốn đẩy vào đám thây ma đã sớm đẩy, Lục Hành Trì không cần phí nhiều sức như vậy mà tìm kiếm khắp nơi chỗ cho cô an thân, càng không cần chạy đến đây thu thập vật tư.
"Cho nên vì sao muốn mang tôi đi lên đây? Anh giết thây ma phía trước, tôi ở phía sau làm cổ động viên cho anh?"
Lục Hành Trì dừng bước.
"Tôi muốn bọn họ nhớ rõ, lầu 3 này là tôi và cô cùng nhau giúp họ làm sạch. Về sau nếu vạn nhất tài nguyên bị khan hiếm muốn quăng người dư thừa ra ngoài, họ có thể nhớ tới cô đã cống hiến mà không cảm thấy cô quá vô dụng."
Bối Noãn nghe hiểu ý của anh, trong nháy mắt ngốc rớt, "Cho nên anh tính toán đem tôi lưu tại nơi này?"
Lục Hành Trì ngữ điệu bình tĩnh khách quan, "Người nơi này tính ra còn đáng tin cậy, chung quanh thây ma không nhiều lắm, có đồ ăn, nước cũng không ngừng, trong không gian của cô đồ vật cũng đủ, ngay cả khi họ không còn lương, cô cũng không đói chết."
Anh ra kết luận, "Tôi cảm thấy để cô ở lại đây so với để cô một mình lưu lại căn nhà kia càng an toàn hơn một chút."
Bối Noãn biết, phán đoán của anh rất có thể là đúng.
Nếu nơi này chính là căn cứ kia của Giang Thành, vậy cho đến khi quyển sách này kết thúc nó vẫn tồn tại thật tốt, không bị thây ma công phá.
"Tôi không phải một người, Đỗ Nhược bọn họ nói cũng muốn lưu lại với tôi." Bối Noãn không quên nhắc nhở Lục Hành Trì sự thật bi thảm là anh đã biến thành tư lệnh không có quân.
"Đỗ Nhược tâm địa quá mềm, Giang Phỉ thương còn chưa lành, để lại hai người họ đối với cô không có gì tốt, chẳng qua là thêm hai người để cô chiếu cố thêm mà thôi."
Hai người Đỗ Nhược không ở đó, Lục Hành Trì nói chuyện không lưu tình chút nào.
Hai người đang nói chuyện, bên cạnh bỗng nhiên có động tĩnh kỳ quái.
Bối Noãn còn chưa phản ứng lại đã bị Lục Hành Trì đột nhiên kéo mạnh.
Bối Noãn không hề phòng bị, một đầu nhào vào trong lòng ngực anh, đụng phải ngực Lục Hành Trì.
Ngực người này quá cứng, mũi Bối Noãn bị đâm đến phát đau.
Tiếng hô hô đột nhiên im bặt, Bối Noãn từ trong lòng ngực anh quay đầu lại, thấy cách đó vài bước nằm bò một con thây ma.
Vừa rồi Lục Hành Trì mở ra khí than đã buông nỏ xuống, thây ma không phải bị đinh dài giết chết mà là bị một cái nĩa thu phục.
Bối Noãn nghĩ thầm, Lục đại Boss càng ngày càng lợi hại, vậy cũng làm được hay sao?
Lục Hành Trì một tay ôm lấy Bối Noãn, dưới áo sơ mi mỏng là cơ ngực kiên cố, hơi thở lạnh lẽo dễ ngửi.
"Không có việc gì." Lục Hành Trì buông cánh tay ra.
Bối Noãn quyết tâm.
Lục Hành Trì bỗng nhiên phát hiện, hai cánh tay nhỏ ôm eo mình không những không thả lỏng ra, ngược lại ôm càng chặt.
Cô ôm chặt lấy eo anh, ngẩng đầu lên, trong mắt tất cả đều là ủy khuất, cánh môi hồng nhạt bẹp bẹp, một vòng nước mắt bắt đầu long lanh trong hốc mắt.
Cô chớp mắt một cái, hai giọt nước mắt trong suốt chảy xuống, lăn trên khuôn mặt trắng nõn không tì vết.
Cô ủy khuất ba ba nhỏ giọng kháng nghị, "Lục Hành Trì, tôi không muốn ở chỗ này, tôi cũng không muốn ở cùng với hai người Giang Phỉ ở căn nhà kia, tôi muốn đi theo anh."
Lục Hành Trì cúi đầu nhìn cô.
Như thế này thì ai chịu được? Lục Hành