"Tiểu Tam," Bối Noãn ở trong đầu kêu lên Tiểu Tam, "Nếu "thánh mẫu ánh sáng" giai đoạn hai mà từ bỏ không làm, sẽ có trừng phạt gì?"
Tiểu Tam lưu sướng trả lời: "Cô không nhìn thấy thuyết minh phía cuối nhiệm vụ kia sao? Nếu không làm, không gian tùy thân sẽ bị phong bế bảy ngày, không thể sử dụng."
Tùy thân không gian phong bế bảy ngày? Tàn nhẫn như vậy?
Một tuần không thể dùng không gian không phải chuyện chơi, toàn bộ ăn, mặc, ở, đi lại của cả tiểu đội sẽ rất phiền toái.
"Tôi đây làm làm làm!" Bối Noãn nói nhanh, "Dù sao chỉ cần ở trước mặt cậu ta thăng một chút giá trị thánh mẫu là được, vô luận nhiều hay ít đều được, đúng hay không?"
Tiểu Tam dùng "lúc này mới thấy ngoan" miệng lưỡi đáp: "Không sai.
Đừng quên, còn phải làm cậu ta nói cô lương thiện."
Bối Noãn thở dài một hơi.
Mười hai giờ của Tống Hi Vọng này so với mười hai giờ của Giang Phỉ kia lại khác nhau rất lớn, cơ hồ đều là vào buổi tối, mọi người đều buồn ngủ, vốn dĩ không có cơ hội gì để tăng giá trị thánh mẫu.
Chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Hành động bước đầu tiên, theo thường lệ là, bảo trì nhân vật mục tiêu trong tầm mắt.
Bối Noãn đi đến cửa nhà ăn, nói với bảo vệ rằng mình muốn xuống lầu, tìm Tống đội trưởng của họ có việc.
Tống Hi Vọng ở ngay dưới lầu.
Sắp đến giờ ngủ, các bạn học đại học Thủy Thành đang thay phiên nhau rửa mặt, tốp năm tốp ba chụm vào nhau, có người nói chuyện, có người chơi.
Tống Hi Vọng khó được không phải trực ban, đang ngồi cùng với một nam sinh đeo mắt kính.
Hai người đều thuộc đội bảo vệ, đang thảo luận phiên gác đêm nay.
Tống Hi Vọng thấy Bối Noãn tiến đến, vui vẻ chào hỏi.
"Lục Hành Trì nhờ tôi tới hỏi một chút," Bối Noãn giả truyền thánh chỉ, "Các người còn cần thứ gì sao?"
Tống Hi Vọng nghĩ nghĩ, "Có vật tư các người mang về hôm nay, chúng ta có thể kiên trì một đoạn thời gian khá dài, tạm thời có lẽ không có gì khác?"
Nam mắt kính giơ tay đỡ đỡ gọng kính, bỗng nhiên nói: "Chỉ có thuốc chúng ta thường dùng không có nhiều lắm, nói không chừng sau này sẽ cần."
"Các người thiếu thuốc sao? Thật tốt quá!" Bối Noãn vui mừng khôn xiết.
Dưới ánh mắt không thể hiểu được của hai nam sinh, Bối Noãn hắng giọng, sửa lời, "Các người cần thuốc gì? Có muốn ghi ra một danh sách hay không? Nói không chừng chúng tôi có thể đi ra ngoài giúp đi tìm."
"Tốt quá!" Mắt kính nam đứng lên, "Tôi đi thống kê ra thuốc mà mọi người cần."
Lục Hành Trì rửa mặt xong đi ra ngoài, theo bản năng dùng mắt tìm kiếm một vòng, phát hiện Bối Noãn lại không thấy đâu.
Lần này còn thực đặc thù, Giang Phỉ cư nhiên còn ở đây.
Cô ấy một người có thể chạy đi đâu?
Lục Hành Trì tìm một vòng quanh nhà ăn nhỏ cũng không tìm được người, đi xuống lầu.
Vừa xuống thang lầu một chút, giữa đám người đông đúc dưới nhà đã nhìn thấy ngay Bối Noãn.
Cô đang ngồi trên tấm bạt trải trên đất cùng với một nam sinh, hai người như chạm trán mà ghé vào nhau, viết viết vẽ vẽ gì đó trên một tờ giấy.
Nam sinh lớn lên rất soái.
Hình như là đội trưởng đội bảo vệ nơi này, Lục Hành Trì nghĩ thầm, kêu cái gì Tống?
Rất xuất sắc ở đại học Thủy Thành.
Cô ấy còn rất biết chọn.
Lục Hành Trì không đi qua, hai tay ôm trước ngực, dựa vào tay vịn cầu thang, bất động thanh sắc mà nhìn bọn họ.
Đợi một hồi lâu mới thấy Bối Noãn rốt cuộc ngẩng đầu, cười với nam sinh kia, nói một vài câu, đứng lên.
Cô cầm tờ giấy kia, cúi đầu vội vã hướng đến chỗ thang lầu bên này, đôi mắt căn bản không rời khỏi tờ giấy.
Lục Hành Trì bất động thanh sắc mà di chuyển hai bước, ngăn trở đường đi.
Bối Noãn quả nhiên không hề phòng bị, đột ngột dừng lại, đầu bị bang vào trước ngực anh.
Lục Hành Trì thuận tay ôm lấy cô.
Bối Noãn mờ mịt mà ngẩng đầu, giống như là bị đâm không nhẹ, mơ mơ màng màng dùng tay ấn ấn trán.
Chờ thấy rõ đụng phải chính là ai, cô thế nhưng nở một nụ cười đầy xán lạn, " "Lục Hành Trì, tôi vừa lúc có việc tìm anh!"
"Chuyện gì?" Lục Hành Trì hỏi, tay vẫn không buông cô ra.
Bối Noãn giống như hoàn toàn không có lưu ý đến chính mình đang bị ôm, đưa tờ giấy trong tay cho anh xem.
"Tống Hi Vọng nói, bọn họ còn cần một chút thuốc thường dùng, tôi nói họ liệt ra một danh sách......"
"Tống Hi Vọng?"
Lục Hành Trì ngắt lời, cũng không nhìn lên giấy viết gì.
"Đúng rồi, chính là đội trưởng đội bảo vệ đại học Thủy Thành, Tống đội trưởng."
Bối Noãn ở trong lòng ngực Lục Hành Trì gian nan mà quay đầu lại, tìm được Tống Hi Vọng đang nhìn sang hướng bên này, cô cười cười hì hì vẫy vẫy tay.
Lục Hành Trì mở ra một bàn tay, năm ngón tay bắt lấy đỉnh đầu Bối Noãn, vặn đầu cô về hướng mình, nhàn nhạt hỏi, "Thuốc gì?"
Bối Noãn đưa một tờ giấy viết đầy tên thuốc đến trước mặt anh, "Bao nhiêu đây, cũng không nhiều, đúng không, chúng ta đi ra ngoài giúp họ tìm đi?"
Bên ngoài trời đã tối đen, cô còn nghĩ đi ra giúp cái người Tống Hi Vọng kia tìm thuốc.
Lục Hành Trì đột nhiên khác biệt, "Hôm nay quá muộn, tôi muốn ngủ, ngày mai rồi nói sau?"
Bối Noãn hoàn toàn không dự đoán được anh sẽ không đáp ứng.
Lúc ban ngày, cô chẳng qua chỉ nói một câu về cái máy sấy, anh liền không chê phiền toái, đặc biệt lái xe chạy tới trung tâm thành phố, hiện tại đi tìm thuốc chuyện đứng đắn nghiêm túc như vậy, thế mà anh cự tuyệt?
Khẳng định không thể chờ đến ngày mai.
Thánh mẫu ánh sáng giai đoạn hai tổng cộng chỉ có mười hai tiếng đồng hồ, đếm ngược vèo vèo, ngủ cả đêm, ngày mai mới đi ra ngoài tìm thuốc, nói không chừng sẽ không kịp.
Nhiệm vụ làm không xong, không gian bị phong bế bảy ngày, đây không phải là chuyện đùa giỡn.
Bối Noãn nắm chặt lấy quần áo Lục Hành Trì, ngửa đầu nhìn, nhỏ giọng hừ hừ, "Lục —— Hành —— Trì? Chúng ta đi một chuyến đi? Trong chốc lát lại đi ngủ được không?"
Mãn nhãn đều là khẩn cầu.
Lục Hành Trì cúi đầu nhìn cô.
Khó được cô ấy làm nũng rải đến chân thành tha thiết thành khẩn như vậy, lại là vì người khác.
Lục Hành Trì duỗi tay nâng cằm cô lên: "Đi tìm thuốc? Có thể.
Cô tính toán báo đáp tôi như thế nào?"
Bối Noãn có loại cảm giác kỳ quái.
Động tác anh thật ngả ngớn, lời hỏi ra cũng không đứng đắn, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn không giống vậy, lạnh như băng, thậm chí còn mang theo điểm hung ác.
"Anh nghĩ muốn cái gì?" Bối Noãn xấu hổ, "Tôi làm đồ ăn không ngon như Giang Phỉ, bằng không, tôi giúp anh giặt sạch hết quần áo, lại ủi một lần, thế nào?"
Cô ấy còn dám nói tới Giang Phỉ.
Trong chốc lát là Giang Phỉ, trong chốc lát lại toát ra một cái cái gì Tống Hi Vọng.
Cô ấy cho rằng đây là chơi game Otome sao, công lược xong một cái, lại đến cái tiếp theo?
Lục Hành Trì buông Bối Noãn ra, xoay người đi về hướng cửa sắt.
"Anh muốn đi đâu?" Bối Noãn không thể hiểu được.
"Đi tìm thuốc." Lục Hành Trì cũng không quay đầu lại.
Anh đột nhiên đáp ứng làm Bối Noãn tuy rằng buồn bực nhưng vẫn nhanh nhanh đuổi theo.
Bên ngoài trời đã tối, chỉ có đèn đường sáng lên, hai người lặng lẽ đi ra khỏi trường, leo lên xe việt dã.
Lục Hành Trì lái xe thật mau, chạy như bay trên đường phố không người yên tĩnh, cũng không biết đi hướng nào.
Trong xe không khí thật kỳ quái.
Lục Hành Trì không nói lời nào, Bối Noãn cũng rất biết điều mà không dám ra tiếng, chỉ nhìn qua cửa sổ xe ra bên ngoài hướng đông hướng tây.
"Ai! Lục Hành Trì! Bên kia có tiệm thuốc, anh chạy quá rồi!"
Nghe được cô nói, Lục Hành Trì tốc độ cũng không giảm, tay trái bỗng nhiên đánh vòng một cái, tay phải kéo cần số.
Xe việt dã nguyên bản đang như bão táp bay về phía trước, theo động tác của anh mà trong nháy mắt hất đuôi một cái, đột nhiên ở giữa đường xoay 180 độ.
Trong phim hành động thường thấy cảnh truy đuổi bằng xe diễn ra như vậy, hất đuôi quay đầu, soái đến không tả nổi, nhưng mà nếu thật ngồi trong xe ——
Bối Noãn cảm thấy trái tim như muốn rớt ra ngoài.
Còn may trên đường không có xe khác, nếu không không biết bao nhiêu người đã bị anh hại chết.
Xe còn chưa thăng bằng lại, Lục Hành Trì lại một chân dẫm hết ga, xe việt dã như điên chạy tới hướng cửa kính tiệm thuốc.
Bối Noãn theo bản năng súc người lại, ôm lấy đầu.
Lúc sắp đụng tới cửa kiếng, xe đột nhiên phanh gấp, dừng lại.
Lục Hành Trì lưu loát mà tắt máy, xuống xe.
Không ngoài dự kiến, xe việt dã động tĩnh lớn như vậy đã sớm hấp dẫn một đám thây ma từ các phương hướng xông tới.
Lục Hành Trì hôm nay căn bản không cần lấy nỏ, chỉ nâng lên bàn tay phải.
Cốp xe phanh một tiếng, tự động mở ra, đinh dài rậm rạp lao ra từ trong cốp xe bắn về bốn phía.
Bắn trúng lại thu, mưa tên giống như trên màn ảnh phóng hồi phóng hồi, động tác nhất trí, xong xuôi lại thu về trong cốp xe, đinh dài leng keng leng keng trở về trong hộp, trong giây lát an tĩnh trở lại.
Bối Noãn bị anh lăn lộn như vậy, chân muốn mềm xuống.
Chỉ bằng trực giác cũng biết, đại Boss đang bạo tẩu.
Hung ác vô cùng, thật phi thường không dễ chọc.
Biểu tình bên ngoài Lục Hành Trì thật ra lại rất bình tĩnh, nhìn không ra khác thường gì.
Cửa kính tiệm thuốc đã sớm bị đập bể, anh duỗi tay nắm lấy khóa cửa mở cửa ra, nghiêng nghiêng đầu hướng về phía trong tiệm, ý bảo cô tiến vào.
Bên trong không có thây ma, đèn đều sáng lên.
Bối Noãn thấy trên kệ để hàng còn không ít thuốc, cũng có người khác đã tiến vào đảo loạn, lung tung rối loạn bên này một hộp bên kia một hộp.
Có thể thấy được người sống sót trong thành phố an tĩnh núp ở đâu đó, lén lút tránh né thây ma, nơi nơi thu thập vật tư, nỗ lực sống sót.
Bối Noãn nhanh nhanh lấy ra danh sách, đối chiếu mà đi tìm thuốc.
Lục Hành Trì phát điên cả nửa ngày, hiện giờ trạng thái tựa hồ bình thường trở lại khá nhiều, liếc nhìn danh sách cô cầm, cũng bắt tay vào giúp cô tìm thuốc.
Đám người Tống Hi Vọng muốn đều là các loại thuốc thông thường trị cảm mạo đi tả, cùng với thuốc sát trùng băng vải băng bó ngoại thương.
Bối Noãn xách theo bao nilon trong chớp mắt đã thu được vài bao.
"Không biết thuốc kháng sinh sẽ ở đâu." Bối Noãn nhìn trên kệ để hàng tìm một vòng cũng tìm không thấy.
"Thuốc kháng sinh là thuốc kê đơn, hẳn là đặt ở bên trong."
Lục Hành Trì dẫn cô vào quầy bên trong đảo đảo, không tìm được, lại mở cửa đến phòng phía sau.
Phòng phía sau có tủ có khóa, Lục Hành Trì mở kéo ngăn tủ ra, bên trong thật đúng là để không ít thuốc kháng sinh.
Bối Noãn tiếp tục nhìn danh sách tìm thuốc, cuối cùng cũng tìm đủ, chính mình cũng lựa thu lấy một ít, thở ra một hơi dài.
"Tìm xong rồi?" Lục Hành Trì hỏi.
"Phải, đều tìm được rồi." Bối Noãn lại thẩm tra đối chiếu một lần danh sách thật dài, cảm thấy mỹ mãn mà đem danh sách và thuốc tất cả đều thu vào không gian.
Vừa mới thu xong, bỗng nhiên một lực mạnh mẽ đánh úp lại.
Cả người đều bị áp đến trên tường.
Lục Hành Trì chặt chẽ mà bao bọc cô vào trong không gian hẹp giữa anh và vách tường.
Thân thể anh dính sát vào Bối Noãn, cô cơ hồ có thể cảm giác được đường nét bắp đùi và cơ bắp căng chặt của anh.
Bối Noãn chưa từng gặp qua hành động này của Lục Hành Trì, cô thật sự có điểm sợ hãi, "Anh đang làm gì?"
"Thuốc tìm xong rồi, anh tới lấy thù lao." Lục Hành Trì nói.
Ngữ điệu bình tĩnh, ánh mắt lại u ám thâm trầm, giống như thợ săn mở ra bẫy rập, đang định xách con thỏ con không cẩn thận bị rơi vào trong bẫy ra, lột da, cắt thành khối, nấu thành canh.
Thỏ con tỏ vẻ thực sợ hãi.
"Cái gì thù lao? Tôi giúp anh ủi quần áo, không tốt sao?"
Bối Noãn nỗ lực dán sát vào tường, muốn tạo thêm một khe hở giữa mình và Lục Hành Trì.
Khe hở nhỏ xíu vất vả tạo ra lập tức biến mất không thấy đâu.
Lục Hành Trì tiến tới gần.
"Không tốt." Anh lạnh lùng mà nói, "Anh muốn