Lục Hành Trì không nhìn Bối Noãn nữa, chỉ đạm mạc mà nhìn Tạ Nguyên Thanh.
"Nếu anh không đem người sắp biến thành thây ma giấu ở hầm, tôi sẽ không có gì lo lắng."
Tạ Nguyên Thanh cười, cầm bình lên, rót nước đã sôi vào ba cái ly.
Anh cười hỏi: "Anh đã nhìn ra? Không sai, tôi kêu thủ hạ làm bộ đi cứu La lão đại, giấu anh ta ở hầm nhà tôi. Cứ mặc kệ để anh ta chạy loạn bên ngoài thật không an toàn. Còn không bằng đặt dưới mí mắt của tôi."
Anh dùng kẹp kẹp cái ly, lắc lắc rửa rửa ly.
Lại nói tiếp: "Tôi cũng không có biện pháp nào khác. Những người Nghiêu trấn này quá ngoan cố, không cho họ chính mắt nhìn thấy thây ma kinh khủng như thế nào, bọn họ còn không chịu cho người của tôi làm bảo vệ."
Tạ Nguyên Thanh nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng.
"Lúc ban đầu, tới kiểm nghiệm vết thương họ còn không làm, mà dám trực tiếp thả người vào, vẫn là do tôi bắt hai con thây ma cho họ nhìn, bọn họ mới bằng lòng thực hiện."
"Tôi biết, cho đến bây giờ những người bảo vệ đó vẫn còn nhân cơ hội gom tiền, chỉ cần giao ra tiền là họ sẽ nói bậy là người trong trấn, tùy tiện cho vào."
Tạ Nguyên Thanh ngẩng đầu nhìn Lục Hành Trì, "Các người chính là nhờ vậy mà tiến vào, đúng không? Chỉ dựa vào những người bảo vệ đó, Nghiêu trấn căn bản không kiên trì được mấy ngày."
Lục Hành Trì trong lòng hiểu rõ.
Tạ Nguyên Thanh biết rõ La lão đại giấu ở nào, khi mở họp còn phải diễn như vậy, một là để bắt được quyền khống chế Nghiêu trấn, hai là để kinh sợ lập uy.
Anh ta muốn cảnh cáo những người bảo vệ cửa làm bừa, nếu thật xảy ra chuyện, chẳng những không ai cứu được họ, ngay cả vợ con họ cũng sẽ bị đánh theo.
Tạ Nguyên Thanh tiếp tục nói: "Tôi vốn dĩ tính toán đã đến lúc cho thủ hạ của tôi mang người lại, không nghĩ tới bị Bối Noãn đoạt trước."
Tạ Nguyên Thanh ngẩng đầu nhìn Bối Noãn, hơi hơi mỉm cười.
Người này nhìn bên ngoài thật ôn hòa, kỳ thật tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn cường ngạnh.
Tạ Nguyên Thanh lại pha một lần trà, rót nước nóng vào trong bình.
Lục Hành Trì hỏi anh ta, khẩu khí giống như đang nói chuyện thời tiết, "Đặt La lão đại trong hầm nhà, không nguy hiểm sao?"
"À, tôi đã kêu người cho anh ta dùng thuốc."
Tạ Nguyên Thanh ngữ khí nhẹ nhàng.
"Trước kia tôi có thử qua, dùng thuốc xong, cả người sẽ bủn rủn vô lực, ngay cả biến thành thây ma cũng giống vậy, chạy không nhanh, thật dễ giải quyết. Lại nói thêm, chỗ này ngày đêm đều có người canh gác."
Lục Hành Trì nhớ tới ngày đó dẫn La lão đại đi, động tác anh ta xác thật rất chậm chạp, giống như chân mềm không có chút sức lực nào.
"Cô ấy thì sao?" Lục Hành Trì hỏi, "Cô ấy như bây giờ, cũng là kết quả của thuốc?"
Tạ Nguyên Thanh đã chế xong nước lần thứ ba, cười một cái, "Không sai."
Anh giơ tay ý bảo Bối Noãn tới bắt chén trà.
"Cô ấy thích nhất uống trà tôi pha."
Ly sứ mỏng đến trong suốt, nước trà lăn tăn bên trong, trà màu hoàng kim, hương khí lượn lờ.
Bối Noãn ngoan ngoãn mà duỗi tay cầm chén trà, chu chu cái miệng nhỏ nhấp trà.
Tạ Nguyên Thanh cũng đưa cho Lục Hành Trì.
Thần sắc anh ta đầy hài hước, chờ xem Lục Hành Trì sẽ tìm cớ gì để cự tuyệt.
Lục Hành Trì đạm mạc mà hỏi trực tiếp: "Trong trà có thuốc?"
"Đúng, Có thể làm người uống xong thì vô cùng nghe lời," Tạ Nguyên Thanh thản nhiên đáp, đôi mắt sáng rỡ, "Nghe tôi nói."
Lục Hành Trì vẫn luôn nhìn vẻ mặt anh ta, lúc này khẽ hừ một tiếng, nâng chung trà lên, nhấp mấy ngụm.
Tạ Nguyên Thanh hoàn toàn không dự đoán được Lục Hành Trì thế nhưng thật sự dám uống.
Ý cười vẫn treo trên mặt đã không còn.
Lục Hành Trì thong dong mà uống trà, "Một người có phải nói dối hay không thật dễ dàng nhìn ra được, ngay cả là tay nói dối già đời cũng không khác."
"Anh vẫn luôn dẫn đường cho tôi, muốn cho tôi tin rằng cô ấy như bây giờ đều là tác dụng của thuốc, nhưng mà biểu tình và ngữ khí của anh đã sớm bán đứng anh."
Lục Hành Trì buông ly.
Lục Hành Trì tiếp tục nói: "Nếu không phải thuốc, như vậy sẽ là cái gì? Tôi nghe nói có một loại vu thuật, người thi triển vu thuật có thể mê hoặc nhân tâm, làm đối phương nói gì nghe nấy. Phương pháp giải trừ vu thuật cũng rất đơn giản......"
Trong nháy mắt, Tạ Nguyên Thanh hoàn toàn không biết đã xảy ra cái gì.
Chờ đến giây tiếp theo, lúc anh ta phục hồi lại tinh thần, người đã rời xa khỏi giàn trồng hoa.
Anh ta bị đinh dính trên tường.
Nguyên bản giá sắt phơi đồ đã bị cắt thành một cây móc, cong thành hình móng ngựa, chặn lại tứ chi và cổ Tạ Nguyên Thanh.
Nhốt anh ta lại, cố định trên tường, khóa lên.
Cây móc cong đến thật hoàn mỹ, tự nhiên, giống như trên đời sinh ra sẵn có một bộ khóa người như vậy.
Trong tay Lục Hành Trì cũng có một cây sắt dài hơn nửa thước, anh đang chậm rãi nhịp nhịp lên.
Cây sắt trong tay anh giống như cao su dẻo, chậm chạp dài ra, trở thành một đầu nhọn vô cùng sắc bén.
Lục Hành Trì nói tiếp câu vừa rồi: "... Giải trừ vu thuật cũng rất đơn giản, chính là gϊếŧ chết vu sư. Tôi cũng rất muốn thử một lần."
Thủ hạ Tạ Nguyên Thanh đã tới, nhưng không dám tiến gần.
Bởi vì Lục Hành Trì đã buông lỏng tay ra, mũi nhọn kia lại tự động tiến lên không trung, đầu nhọn ngừng cách cổ Tạ Nguyên Thanh chỉ vài mm.
Lục Hành Trì mỉm cười một chút, "Tới, dùng biện pháp mê hoặc nhân tâm kia mê hoặc tôi, để xem là anh mau, hay là tôi mau."
Tạ Nguyên Thanh bị năng lực của Lục Hành Trì làm khiếp sợ đến nói không ra lời.
Anh dự đoán được có người sẽ tìm đến Bối Noãn, nguyên tưởng rằng người tới hẳn là đời trước khi Bối Noãn bị thương, có một người đàn ông thanh tú vẫn luôn chăm sóc cho cô, hình như tên Giang Phỉ, không nghĩ tới người đến lại là Lục Hành Trì.
Nhưng là Lục Hành Trì cũng không sao.
Tạ Nguyên Thanh đã sớm an bài không ít người, mũi tên Lục Hành Trì nhanh, cũng không nhanh bằng súng đạn.
Không nghĩ tới phải đối phó không phải một Lục Hành Trì dùng nỏ, mà là một Lục Hành Trì có dị năng.
Hơn nữa là dị năng hung hãn bá đạo như vậy.
Hơn nửa ngày, Tạ Nguyên Thanh mới bảo thủ hạ: "Các người thối lui, nơi này không có việc gì."
Sau đó nhìn ở xa xa dưới giàn hoa Bối Noãn không hề phản ứng gì, hạ giọng hỏi Lục Hành Trì một vấn đề.
"Anh cũng có dị năng, anh là trọng sinh?"
Đây là một vấn đề, cũng là một lời cung khai.
Tương đương gián tiếp thừa nhận chính mình cũng là trọng sinh.
Lục Hành Trì lập tức minh bạch.
Tạ Nguyên Thanh trọng sinh lại, hơn nữa hẳn là khi trọng sinh, đạt được năng lực mê hoặc nhân tâm này.
Anh ta đã sống quá một lần, cho nên mới biết La lão đại núp ở hầm nhà cũ, có thể trước tiên tìm ra người, giấu ở trong nhà mình.
Tạ Nguyên Thanh nhìn Lục Hành Trì, lần này không định dùng bất luận dị năng gì.
Năng lực mê hoặc nhân tâm của anh là một công phu chậm chạp, dùng khi đối phương ở tình huống thả lỏng, lặp đi lặp lại, giống như thôi miên.
Hoàn toàn không có khả năng là đối thủ Lục Hành Trì.
Thần sắc anh ngưng trọng hẳn lên, "Lục Hành Trì, anh để tôi giữ cô ấy lại."
Lục Hành Trì bất động thanh sắc, giống như muốn nghe Tạ Nguyên Thanh muốn nói gì.
"Tôi mặc kệ anh có tin hay không, tôi muốn lưu cô ấy lại là có nguyên nhân."
Tạ Nguyên Thanh nói: "Tôi chết ở mạt thế năm thứ bảy, khi đó, toàn bộ thế giới nhân loại đã toàn diện bị luân hãm."
"Thây ma virus có biến dị mới, con người ở trong căn cứ không còn mấy người, cứ một người lại một người bị công phá."
"Tôi từ một người bạn nghe được một sự kiện. Người bạn đó địa vị rất cao, hoàn toàn đáng tin cậy, anh ta nói có một cô gái tên Bối Noãn, nhìn giống như thiên sứ, năm đó lại hủy diệt hy vọng duy nhất của nhân loại."
"Tôi xem qua tư liệu, người kia chính là cô ấy."
Tạ Nguyên Thanh thản nhiên mà nhìn thẳng đôi mắt Lục Hành Trì.
"Lần trước khi tôi gặp các người, đã để cho các người đi, cho nên lần này khi nhìn thấy cô ấy, ý niệm đầu tiên của tôi chính là tìm cơ hội gϊếŧ cô ấy."
"Tôi năm lần bảy lượt mà dụ cô ấy đến nhà, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng thiên chân thuần khiết của cô ấy, căn bản không hạ thủ được."
"Sau đó tôi nghĩ, thôi, giữ cô ấy lại, để cô ấy dưới sự khống chế của tôi, nói không chừng lần này kết quả sẽ không giống trước."
"Tôi là cứu chính mình, cũng là cứu mọi người."
Tạ Nguyên Thanh nhìn thoáng qua Bối Noãn xa xa, ngữ khí thành khẩn.
"Anh yên tâm, nếu giữ cô ấy lại, tôi sẽ giống như đối với Đại Hoa, chăm sóc cô ấy thật tốt."
Lục Hành Trì nhìn chằm chằm Tạ Nguyên Thanh, trong lòng biết rõ ràng, anh ta không nói sai.
Hai người đàn ông thấp giọng nói chuyện với nhau, Bối Noãn đằng xa cuối cùng cũng nhìn tới hướng này.
Cô nhìn bọn họ, cười sáng lạn, phất phất tay, "Chào!"
Sau đó tò mò mà méo mó đầu, đầy mặt hoang mang, "Hai ngươi chơi cái gì vậy? Tạ Nguyên Thanh vì sao lại treo trên tường?"
Lục Hành Trì: "......"
Tạ Nguyên Thanh: "......"
Lúc Bối Noãn tỉnh lại, đã ở trong sân nhà Tiểu Quý.
Chính mình ngồi khom lưng ở băng ghế, cúi đầu, trước mặt là một chậu nước, trên đầu có một dòng nước ấm chậm rãi tưới xuống.
Bối Noãn hoảng sợ, "Lục Hành Trì, vì sao anh lại gội đầu cho tôi?"
"Đừng lộn xộn."
Lục Hành Trì đè cô lại, tưới xong nước còn lại trong gáo mới bọc tóc cô vào trong khăn lông, đỡ cô ngồi dậy.
"Bởi vì tóc của em bị quăn, anh muốn thử xem có thể làm nó thẳng lại hay không."
Lục Hành Trì cẩn thận giúp cô lau tóc: "Vì sao tóc lại quăn? Là có người giúp em cuộn lại?"
Giọng anh trước sau như một thật bình tĩnh, Bối Noãn lại cảm thấy bên trong ngữ khí chua lòm.
Đầu óc cô có điểm hồ nhão.
Chuyện phát sinh hai ngày qua, tất cả giống như nằm mơ, lờ mờ.
"Tôi làm sao vậy? Bị bịnh sao?" Bối Noãn hỏi.
Lục Hành Trì nhàn nhạt nói: "Em bị cái người nuôi mèo Tạ Nguyên Thanh kia dùng dị năng mê hoặc, trở nên choáng váng, chết sống đều phải ở lại Nghiêu trấn với anh ta."
Thế nhưng có loại sự tình này?
Lục Hành Trì đơn giản rõ ràng nói tóm tắt cho Bối Noãn biết, nói những chuyện đã trải qua, nhưng không nói tới chuyện mật đàm của anh và Tạ Nguyên Thanh.
Bối Noãn hoảng sợ, cẩn thận nghĩ lại, ký ức tuy rằng mơ hồ, nhưng vẫn còn có thể nhớ tới, tựa hồ là có chuyện như vậy.
Bối Noãn nhanh nhanh hỏi: "Vậy Tạ Nguyên Thanh đâu?"
"Như vậy quan tâm anh ta sao? Yên tâm, anh ta không chết, còn sống tốt trên đỉnh núi."
Đây thật kỳ quái, xảy ra đến chuyện như vậy, thỏ con của đại Boss thiếu chút nữa bị người bắt chạy đi, anh ta thế mà lại thủ hạ khoan dung.
Bối Noãn cân nhắc một chút, bừng tỉnh đại ngộ, Tạ Nguyên Thanh có năng lực có thủ đoạn, Nghiêu trấn thực cần một người như vậy.
Chỉ dựa vào mấy tộc trưởng trong trấn kia, nơi này kiên trì không được mấy ngày.
Đại khái anh ấy là suy nghĩ vì đại cục.
"Em còn không nói cho anh biết, là Tạ Nguyên Thanh làm tóc em quăn lên?" Lục Hành Trì giúp Bối Noãn tiếp tục lau tóc, lại hỏi.
Giống như anh đối với tạo hình mới của lông thỏ cảm thấy thật khó chịu.
Bối Noãn nỗ lực mà suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc nhớ ra.
"Không phải. Là mẹ Tiểu Quý. Ngày hôm qua tôi gội đầu xong, tóc ướt, bà ấy giúp tôi bính hai bím tóc, sau đó kết quả là tóc quăn tít!"
Tay Lục Hành Trì đang xoa đầu cô chợt dừng lại, giống như có chút xấu hổ.
"Vậy cái áo choàng in kia thì sao? Là Tạ Nguyên Thanh tặng?"
"Áo choàng? Đương nhiên không phải, là quà của mẹ Tiểu Quý. Đúng rồi, áo choàng tôi đâu?" Bối Noãn buồn bực.
Lục Hành Trì biểu tình càng xấu hổ, hàm hàm hồ hồ, "À...... Chắc là rớt ở trên đường...... Chút nữa anh đi tìm cho em..."
Mẹ Tiểu Quý lúc này từ trong phòng đi ra, đi ngang qua hai người họ, cười nói: "Tóc quăn không tốt sao? Thật đẹp nha."
Đang nói chuyện, một người phụ nữ tới trước cửa nhà, vẫy tay với mẹ Tiểu Quý.
"Lý Đại Hoa, nhà của chúng tôi có làm mì mới, bà có muốn lại lấy một ít không?"
Ha?
Bà ấy vừa rồi nói cái gì?
Lý Đại Hoa?
Lý Đại Hoa??
Bối Noãn hô đứng lên, phanh một tiếng đâm vào cái giá để chậu nước, chậu nước rơi xuống đất, nước bắn tung tóe, dọa Lục Hành Trì bên cạnh nhảy dựng lên.
Bối Noãn không rảnh lo cái này, không thể tin tưởng hỏi mẹ Tiểu Quý: "Bà ấy kêu bác là gì?"
Mẹ Tiểu Quý ngượng ngùng cười cười, "Lý Đại Hoa, là tên thật của tôi. Tôi không thích chút nào, cảm thấy không dễ nghe. Là khi còn nhỏ ông nội tôi đặt cho, nói tên không cần đẹp, như vậy dễ nuôi lớn."
Bối Noãn nghĩ tới, ngày đó đứng ở bậc thang chọn tên, mẹ Tiểu Quý cũng ở hiện trường.
Cho nên hệ thống rút ra Lý Đại Hoa, nói không chừng căn bản là không phải là con mèo kia, mà là người sống đứng trước mặt cô đây.
Bối Noãn cực kỳ bi thương.
Cho nên mấy ngày nay rốt cuộc là bận rộn cái gì nha?
Lý Đại Hoa xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.
Bối Noãn nhìn thanh thời gian đếm ngược không còn nhiều lắm, còn có sau tên Lý Đại Hoa (0/3).
"Bác ơi," Bối Noãn nói, "Chúng ta làm nhanh thôi, gần đây cháu ra ước nguyện, muốn chọn ra vài người rồi thực hiện