Bà ngoại sói cố gắng trấn định, đôi tay nắm chặt súng, mang theo vài thủ hạ, cẩn thận đi từng bước một dọc theo bến tàu.
Bọn họ rốt cuộc biết được cái gì phát ra âm thanh quái dị.
Có một cột đèn kim loại ở bến tàu như bị một lực nào đó thật mạnh ép lên, từ đang đứng thẳng tắp chậm rãi biến thành nằm bò, vắt ngang trên đường.
Lại còn tiếp tục chậm rãi bò xuống thêm.
"Ca. Ca. Ca. Ca."
Tiếng ca ca này là từ tiếng trụ đèn kim loại chậm rãi đứt gãy mà tạo nên.
Hơn nửa đêm, nơi nơi cũng không có người, không lý do bình thường nào mà trụ đèn sẽ đột nhiên chính mình bò ngang xuống.
Người gầy ốm bắt lấy tay đại ca mình, hoang mang rối loạn, "Ca...... Chúng ta chạy mau đi?"
Bà ngoại sói dù sao cũng là đại ca, bình tĩnh nói: "Đừng sợ, chậm một chút đi, cẩn thận một chút, nói không chừng "nó" chính là muốn chúng ta chạy lên xem."
'Nó' là ai? Ai là 'nó'?
Hắn ta nói như vậy, cảm giác càng thêm dọa người, một đám người đều run run lên.
Cả đám cùng bà ngoại sói đều giơ súng lên, mang theo bọn Bối Noãn, dịch chuyển cẩn thận về phía trước.
Giọng người gầy nhỏ run rẩy, "Tôi cảm thấy cái đồ ở bờ sông kia còn đi theo chúng ta..."
Bối Noãn ở trong lòng yên lặng giơ ngón tay ủng hộ hắn ta.
Đáp đúng, anh ta không phải là đang đi theo các người hay sao. Một người lớn như vậy, mặc áo sơ mi trắng, còn rất soái, các người không nhìn thấy hay sao?
Giang Phỉ vừa thấy đèn trụ cong thành như vậy liền biết là ai phá rối, anh cười một chút, cũng không nói chuyện.
Đỗ Nhược thừa dịp người khác không chú ý, lặng lẽ hỏi Lục Hành Trì, "Cậu không có việc gì hù dọa bọn họ làm gì?"
"Chơi vui mà." Lục đại Boss lông mày cũng không nhướng một phân, trả lời ra vẻ rất ấu trĩ.
Lên bến tàu, Bối Noãn mới phát hiện đảo này thật sự khá lớn.
Trên đảo không chỉ có đám phòng ốc vừa nhìn thấy lúc lên bờ, phía sau còn có một ngọn núi lớn, trên núi giống như toàn bộ đều phủ đầy cây.
Hồ nước có thể so với kênh đào chung quanh bảo vệ thành lũy, là một lá chắn thiên nhiên, ngăn lại thây ma không biết bơi lội, trên đảo càng được bảo vệ nhiều hơn, vây quanh đảo có một vòng tường được đắp lên.
Vòng tường thoạt nhìn làm bằng gỗ, hiện tại không ít chỗ đã bị phá đi, được thay bằng đá thật vững chắc, nhìn giống như chưa hoàn toàn xây xong.
Đám người bà ngoại sói bị Lục Hành Trì làm sợ chết khiếp, cẩn thận xê dịch cả nửa ngày, rốt cuộc di chuyển tới cổng lớn được bảo vệ nghiêm mật.
Cửa lớn đóng chặt.
Bà ngoại sói gõ vài cái, trên cửa mở ra một cửa sổ nhỏ.
Bảo vệ bên trong nhìn thoáng qua cửa sổ rồi mới chịu mở cửa.
Mấy người bảo vệ giống như rất quen thuộc với bà ngoại sói, thấy hắn ta đem theo đám người Lục Hành Trì thì trêu ghẹo, "Lại nhặt thêm vài người à? Gần đây kinh doanh cũng không tệ nha!"
Bà ngoại sói hàm hồ mà trả lời hai câu, không muốn nhiều lời.
Chờ tất cả theo lệ thường kiểm tra không có miệng vết thương, bà ngoại sói liền mang cả đám đi vào phía trong.
Hiện tại là nửa đêm, thế nhưng trên đảo còn thật náo nhiệt.
Nơi nơi đều là nhà trệt thấp bé, một căn lại một căn, đa số đều dùng bùn trát lên đá, không theo quy hoạch nào cả.
Giữa những căn nhà nhỏ là đường phố hẹp, còn không ít người đi lại trên đường.
Có người bán đồ ở vỉa hè, có người tụ tập tụm năm tụm ba, thoạt nhìn hình như là chợ đêm.
Chợ đêm bán đồ vật cũng hoa hoè loè loẹt.
Rất nhiều thứ là vật dụng hàng ngày cũ nát không biết vơ vét từ nơi nào, còn có chút thức ăn kỳ quái nhìn không ra hình dạng gì.
Hàng vỉa hè được chiếu sáng phần lớn bằng mấy cây đuốc.
Còn có mấy cây đèn năng lượng mặt trời đơn giản, thả ra chút ít ánh sáng mờ nhạt, chiếu lên đám đồ vật bày biện trên sạp.
Bà ngoại sói dẫn đám người xuyên qua chợt đêm náo nhiệt, tiếp tục đi vào sâu hơn trong đảo.
Bên trong là đường núi, đường thật gập ghềnh, phía trước là hang động thật lớn.
Hang động hẳn là phòng tuyến cuối cùng của nơi này, ở cửa động một nửa bị chặn bằng cửa sắt cứng cáp, còn có người bảo vệ.
Xem ra nếu rủi ro có thây ma đột phá xuyên qua hồ nước cùng tường cao, mọi người còn có thể trốn vào trong động.
Trong động giống như rất sâu, địa hình phức tạp, cũng có gắn đuốc từng quãng, trên vách đá có nhiều dấu vết rìu đục, có lẽ động này là do nhân công mở ra.
Trong nham động có không ít người, huyệt động lớn lớn bé bé và đường đi đều có người bọc chăn, trải thảm ngủ.
Bà ngoại sói giống như về đến nhà, thành thạo quẹo tới quẹo lui, cuối cùng đi đến mục tiêu.
Là một địa phương khá trống trải, bên trong có mấy người đang vây quanh một cái bàn la lên hét xuống đánh bài.
"Lão Hồ, xem tôi lại dẫn người tới cho chú đây."
Bà ngoại sói đi qua vỗ vỗ vai một người đàn ông.
Người đàn ông được gọi là lão Hồ quay đầu nhìn lại.
Ông ta thoạt nhìn thật gầy, sắc mặt xanh xao vàng vọt giống như bị bệnh nặng.
Ông ta ném bài trong tay xuống, đi lại gần, dùng đôi mắt vô thần đục ngầu đánh giá bọn Lục Hành Trì từ trên xuống dưới.
"Mới tới? Trước nói rõ, ở địa phương này của chúng tôi khẳng định có thể đảm bảo an toàn, nhưng mà các người muốn lưu lại nơi này thì phải làm việc mới có ăn."
Ông ta nói qua loa một chút, Bối Noãn chân trong chân ngoài mà nghe.
Trong sách đã viết thật rõ ràng, muốn lưu tại đảo này, phải làm lao công.
Trên đảo này nguyên bản đóng quân một lực lượng vũ trang địa phương, sau đó bởi vì tranh chấp với địa phương mà vào rừng làm cướp.
Sau khi thây ma bùng nổ, bên ngoài rối tinh rối mù, nơi này tuy rằng tạm thời an toàn nhưng phải có biện pháp tự cung tự cấp.
Nhân viên có vũ trang sống thoải mái đã quen nên không muốn làm việc, họ liền đi vét người sống sót đến đây làm lao công.
Công việc chủ yếu là giúp họ khai núi chặt cây, trồng rau lương thực, tu sửa tường vây xung quanh đảo, thậm chí đi ra ngoài đảo vơ vét tìm kiếm vật tư.
Này đây tuy rằng là mạt thế, trên đảo ngược lại người thật nhiều, còn rất náo nhiệt.
Tuy nói người tới đều là lao công, bọn họ cũng không hạn chế lao công tự do.
Dù sao đảo cũng lớn như vậy, chạy cũng chạy không ra được, lại nói bên ngoài đều là thây ma, cũng không ai ngu dại muốn chạy ra ngoài.
Bọn họ cũng căn bản không cưỡng chế bắt buộc người làm việc.
Bởi vì không làm việc sẽ không có tiền, không có tiền sẽ không mua được đồ ăn, sống không nổi, chỉ có thể đói chết.
Bởi vậy đám lao công để có thể ở lại nơi an toàn này, có thể có đồ ăn, mỗi ngày đều phải vất vả cần cù làm việc.
Sinh hoạt không dễ, công việc gian khổ, thù lao nhỏ bé, chỉ có thể miễn cưỡng sống tạm.
Mà đám người bà ngoại sói là nhóm chuyên môn dẫn người về.
Mỗi tháng đều dựa trên số đầu người mà tính tiền, người tới càng trẻ tuổi thân thể cường tráng, bọn họ càng được nhiều tiền.
Nói ngắn gọn, chính là bọn buôn người.
Lão Hồ là người phụ trách kiểm kê lao công trên đảo, tất cả người mang về tới đều phải giao cho lão Hồ đăng ký.
Đám lão Hồ hỏi tên họ tuổi mấy người Bối Noãn, đăng ký vào trong một quyển sổ, sau đó xoay người sang cái tủ khóa kế bên, lấy ra một hộp gỗ.
Bên trong hộp là những tấm thẻ bài nhỏ, mỗi cái được treo trên một sợi dây.
Bối Noãn thăm dò nhìn thoáng qua, thẻ bài hình tròn rất mỏng, thủ công thô ráp, đường kính cỡ chừng bốn năm cm, trên mỗi thẻ được khắc một chữ cái.
Lão Hồ chọn lựa bên trong hộp, xào xào nửa ngày, rốt cuộc tìm ra được một thẻ có chữ A, đưa cho Lục Hành Trì.
Lại tìm kiếm một hồi, tìm ra một cái mặt trên có chữ F, đưa cho Bối Noãn.
Ông ta dặn: "Treo lên cổ."
Giống như thẻ bài cho chó.
Trong sách không nói tới thẻ bài ABCD này, nhưng trong lòng Bối Noãn đã hiểu.
Lục Hành Trì được A Bối Noãn có F, tám chín phần mười chỉ chính là tố chất thân thể.
Theo thể trạng của Lục đại Boss, A là hoàn toàn xứng đáng.
Bối Noãn trông yếu như vậy, lấy F cũng không oan.
Giang Phỉ cũng lại lãnh thẻ bài, lão Hồ trên dưới nhìn quét anh một lần, đại khái thấy tuy rằng Giang Phỉ hơi gầy một chút nhưng ẩn ẩn dưới quần áo là cơ bắp vững chắc, cuối cùng cũng đưa anh một cái A.
Sau đó lại lấy ra một cái C, đưa cho Đường Đường.
Đỗ Nhược ở bên cạnh đợi nửa ngày, xoa xoa tay, ánh mắt nóng bỏng nhìn lão Hồ.
Lão Hồ giống như mua đồ ăn, bắt bẻ nhìn kỹ, lại đào đào trong đám thẻ bài, tìm ra một cái B.
Đỗ Nhược nháy mắt bùng nổ.
"Vì cái gì hai người bọn họ đều là A, mà tôi là B? Tôi đời này từ trước nay chưa từng bị B!"
Lão Hồ có lẽ chưa bao giờ bị người phản đối cạnh tranh lúc ông ta bình xét cấp bậc, sửng sốt cả nửa ngày mới giải thích: "Có được B đã không tồi!"
Bà ngoại sói ở bên cạnh cũng nói: "Cậu đi ra ngoài nhìn xem sẽ biết, trên đảo không có bao nhiêu người được B," hắn kéo thẻ từ trên cổ ra, "Xem tôi đây, chỉ là C, C cũng đã tốt."
Đường Đường cũng nói: "Đỗ ca, em còn không phải cũng cầm C hay sao?"
Bối Noãn cũng an ủi Đỗ Nhược, "Anh xem tôi, lấy tới F."
"Mấy người này không có chí tiến thủ gì." Đỗ Nhược dùng khẩu khí hận những người không biết tranh đua này, tiếp tục kỳ kèo với lão Hồ.
Nhưng lão Hồ kiên trì ý kiến của mình, chết cũng không đổi.
Người đánh bài bên kia kêu lão Hồ, "Xong chưa, chỉ đăng ký vài người, sao lại lâu như thế?"
Lão Hồ bị Đỗ Nhược cuốn lấy không có cách nào, chỉ đành phải nghiêm túc đánh giá lại một lần, bỗng nhiên ngây người ra một chút.
Thế nhưng thật sự quay người trở về hộp thẻ bài, lựa ra một cái A đưa cho Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược rốt cuộc nhận được loại A, cảm thấy thật mỹ mãn, anh vui vẻ đem cái thẻ không dễ dàng có được này cẩn thận đeo lên cổ, trân trọng như bảo bối.
Bà ngoại sói lén lúc nói thầm với lão Hồ vài câu, sau đó khách khí thương lượng với đám Lục Hành Trì: "Các người có lều trại riêng, vậy không cần phát thảm, phải không?"
Từ khi thấy bọn Lục Hành Trì bắt được thẻ A, khẩu khí bà ngoại sói trở nên khách khí không ít.
Bất quá cũng không quên tham ô đám chăn thảm phát cho lao công.
Lấy chăn thảm của người ta, có lẽ cũng có chút băn khoăn, bà ngoại sói nói thêm một câu, "Lều trại của các người nhìn không tệ, đoạt thì không có người dám đoạt, nhưng coi chừng bị trộm."
Lời này là thật sự.
Trong sách nói qua, trên đảo không có pháp luật, cá lớn nuốt cá bé, cướp bóc ăn cắp căn bản là chuyện thường.
Chỉ có khi nào cãi nhau quá đáng, quản lý trên đảo mới ra mặt xem xét.
Thông thường là không cần nói nhiều, trực tiếp đem hai bên gây phiền phức trói lại ném xuống hồ, xong việc!
Hoặc là bên làm quá lớn sẽ bị dẹp bỏ, để duy trì trạng thái có lợi nhất cho giai tầng quản lý.
Từ chỗ lão Hồ ra, đêm đã rất khuya.
Đảo lớn như vậy, đi đâu cũng được, mấy người tìm một chỗ cách xa chợ và những người khác, dựng lều lên.
Lục Hành Trì chủ động lại giúp Bối Noãn dựng lều, thấp giọng hỏi Bối Noãn: "Em không hỏi anh vì sao muốn tới nơi này hay sao?"
Trong tay Bối Noãn còn cầm cái móc cắm lều, tự nhiên đáp: "Không cần hỏi, dù sao vô luận anh đi đâu, tôi đi theo anh là được."
Lục Hành Trì giật mình, hoàn toàn không nghĩ tới Bối Noãn sẽ trả lời như vậy.
Theo bản năng anh cúi đầu xuống, nhìn vào mắt cô.
Bối Noãn phát hiện, ngẩng đầu lên nhìn anh, nở nụ cười thật xinh đẹp.
Đôi mắt cô dưới ánh trăng trong lành như nước, ánh mắt thản nhiên, tự nhiên, không có tia trốn tránh hay chần chờ gì.
Đây vốn dĩ là một câu trả lời phát ra từ phế phủ ——
Vô luận là Lục Hành Trì muốn đi nơi nào, chỉ