Truyện được đăng tải duy nhất tại Maple Leaves.
Mong các bạn hãy đọc ở trang chính chủ.
"Đi nhanh lên, còn về nhà chuẩn bị làm cơm." Bạch Y có thể cảm nhận được những ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm vào hai người.
Ánh mắt đó có thể thiêu rụi một mảng to đùng trên lưng cô.
Cô ngay lập tức muốn rời khỏi cái nơi chuyên buôn chuyện bát quát này.
Trình Minh Y giơ tay lên xem giờ, lạnh lùng nói: "Hôm nay không ăn cơm ở nhà.
Chúng ta đi ra bên ngoài ăn."
"Ăn ở bên ngoài?"Bạch Y có hơi ngạc nhiên, "Hôm nay là ngày trọng đại gì à?"
"Ngày hôm qua chúng ta đã bàn bạc xong xuôi rồi."
Hả?
Đã bàn bạc xong xuôi chuyện gì cơ? Rốt cuộc ngày hôm qua cô đã nói cái gì?
***
Cô ở chung với Trình Minh Ý đến nay đã một tháng, Bạch Y sớm đã hình thành thói quen cô nói mười câu, Trình Minh Ý mới đáp lại cô một câu.
Hầu hết tất cả câu trả lời đều là "Ừ".
Nó đã trở thành một thói quen không thể thiếu trong cuộc sống sinh hoạt của cô.
Vậy mà sau khi lên xe, Trình Minh Ý lại chủ động nói chuyện với cô, khiến hiện tại Bạch Y cảm thấy rất hoảng.
"Có vẻ như cô sống rất hòa hợp với những người trong đoàn làm phim." Trình Minh Ý nhân lúc dừng đèn đỏ, mà còn đang là giờ cao điểm.
Nên anh quyết định mở đài radio trên xe lên.
Bạch Y cảm thấy hơi kỳ lạ: "Làm sao anh nhìn ra được."
"Cô vẫn luôn cười, nhìn bộ dạng của cô rất vui vẻ."
Cuộc đàm phán hợp tác công việc của ngày hôm nay diễn ra rất suôn sẻ.
Anh đã từ chối lời mời ăn tối với đối tác.
Họ là đối tác lâu năm với nhau, đã từng có rất nhiều cơ hội hợp tác chung trong công việc.
Họ biết rõ tính cách của anh, nên cũng không bắp ép anh nữa.
Cảm xúc buồn bực không vui từ tối ngày hôm qua, đến sáng hôm nay vẫn còn.
Trong lòng của Trình Minh Ý có một loại cảm xúc không tên, nó liên tục thôi thúc anh phải chạy đến đoàn làm phim để gặp Bạch Y.
Đoàn làm phim ngư long hỗn tạp*, loại người nào cũng có.
Bình thường anh không thích đi đến mấy nơi này.
Nhưng bởi vì trong nhà có một thằng em trai chuyên gia gây rắc rối, nên anh mới buộc phải đi đến mấy nơi đó.
(*Ngư long hỗn tạp: ý chỉ người tốt và người xấu lẫn lộn với nhau)
Trình Minh Ý dễ dàng tìm thấy Bạch Y, chắc cô đang chờ đến lượt mình diễn.
Cô ngồi trò chuyện vui vẻ với người bên cạnh, trong tay còn đang cầm kịch bản, trên mặt đang treo nụ cười ấm áp lại càng khiến cho người khác cảm thấy an tâm.
Không biết đang nói chuyện gì, nam diễn viên ngồi đối diện đột nhiên phá lên người, lại còn nghiêng người về phía sau, rất thân thiết dùng tay vỗ lên vai của cô.
Lúc này trong đầu của Trình Minh Ý đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, hóa ra Bạch Y đối với bất kỳ ai, cũng nở nụ cười rạng rỡ như vậy.
Anh cũng không biết cái ý nghĩ này đến từ đâu, nhưng trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu.
Lúc Bạch Y cùng anh bốn mắt nhìn nhau, cô ngay lập tức quên lời thoại.
Trong đôi mắt của Trình Minh Ý hiện rõ ý cười.
Từ xưa đến nay, anh luôn không thích nhân viên lúc làm việc thường xuyên phân tâm lại còn hay mắc sai lầm.
Nhưng không thể phủ nhận, cái biểu cảm ngơ ngác kia của cô khiến cho cảm giác khó chịu ở trong lòng anh được dịu bớt.
"Đương nhiên rồi.
Thử nói một ví dụ nhé, lần trước trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc kia.
Tôi may mắn được anh nhìn thấy và được anh giúp đỡ.
Khiến cho một cô gái nhỏ đáng thương tội nghiệp như tôi không phải ăn ngủ ở đầu đường xó chợ.
Lại còn giúp tôi tìm một công việc rất thú vị.
Anh thử nói xem tôi có may mắn không?"
Hai tay Bạch Y tạo thành hình chữ thập, nét mặt nghiêm túc.
Tuy rằng cô vẫn giữ giọng điệu hồn nhiên hoạt bát kia nhưng anh tin đây là câu nói thật lòng của cô.
Sau khi Trình Minh Ý nghe xong lời nói của Bạch Y, giống như những tia nắng ban mai xua tan làn sương u tối, khiến tâm trạng của anh trở nên tốt hơn.
"Lần trước ở nhà tôi, cô đã nói." Trình Minh Ý nói, "Vận may của cô thực sự rất tốt, cô còn nói năng lực học tập của cô rất tốt."
Bạch Y: "?"
Là sao?
Hiện tại có người ngang nhiên tráo đổi các khái niệm từ cơ bản.
Việc làm này rất nghiêm trọng nhưng vẫn không phải chịu hình phạt trước pháp luật.
...
Trình Minh Ý quyết định chọn một nhà hàng sang trọng, có phòng bao.
Nhà hàng sẽ không bao giờ tiết lộ thông tin riêng tư của những vị khách đi tới đây nên không ít minh tinh cùng giới nhà giàu đều thích đi tới nơi này để bàn bạc mấy chuyện riêng tư của bản thân.
Nhưng trong phòng bao này chỉ bày một cái bàn cùng mười hai cái ghế ngồi, ở gần tường có để một bình hoa.
Cô cảm thấy căn phòng này hơi lớn.
Bạch Y đứng ở trước cửa ra vào, thành thật nói: "Tôi cảm thấy mấy khung cảnh trong đại sảnh nhìn cũng được, mà ở bên ngoài cũng còn thừa chỗ."
Trình Minh Ý không lên tiếng, anh trực tiếp để tay mình lên vai của cô và đẩy cô về phía trước.
Bạch Y còn muốn đi ra bên ngoài, Trình Minh Ý lịch sự kéo ghế ra giúp cô, ra hiệu ý muốn cô ngồi xuống.
Bạch Y đành phải chấp nhận số phận của bản thân, cô ngồi xuống mở quyển thực đơn ra xem.
Nhìn thử mấy món, cô liền đưa nó cho Trình Minh Ý xem, "Anh chọn món đi."
"Ừ."
"Đừng chọn nhiều món quá, hai người chúng ta ăn không hết đâu."
Trình Minh Ý nghe câu này xong liền không nhịn được liền bật cười.
Khuôn mặt lúc nào cũng lạnh như băng, hiện tại giống như bị ánh nắng mặt trời chiếu tới khiến băng tan chảy, ôn nhu như nước, "Cô không cần phải tiết kiệm, yên tâm đi.
Tay nghề của đầu bếp ở nhà hàng này rất giỏi.
Cô ăn thử một lần chắc chắn sẽ muốn ăn thêm."
Trình Minh Ý nói cái gì Bạch Y đều không nghe rõ, sự chú ý của cô đều tập trung vào nụ cười rạng rỡ kia.
Cái gì?!
Nam chính đang cười sao?!
Nam chính có thể nở nụ cười với người khác ngoài nữ chính?!
Bạch Y trong lòng giống như có hàng ngàn con ngựa đang chạy qua.
Cô thực sự có thể mở ra thành tựu mà chính nguyên chủ cũng chưa từng làm được.
Chả lẽ chỉ số sống sót cùng bình yên của cô sau khi đi hết cốt truyện đã được tăng cao!
Trình Minh Ý chỉ muốn gọi vài món ăn cùng mấy món tráng miệng.
Anh đang hỏi ý cô.
Nhưng Bạch Y lại không hề có phản ứng.
Anh ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy đối phương nhìn mình bằng cặp mắt long lanh ngập tràn ánh nước.
Anh vẫn không hề thấy cô lên tiếng.
"Cô đang nhìn cái gì?" Trình Minh Ý hỏi.
Tâm trạng của Bạch Y đang rất phấn khích, nhưng cô ngay lập tức trở lại trạng thái của ngày thường, "Nhìn anh, đang muốn nhìn kỹ khuôn mặt của anh."
"Có cái gì đẹp đâu mà nhìn."
"Mọi thứ đều đẹp.
Lúc nào anh cũng giữ vẻ mặt nghiêm túc.
Không nghĩ tới lúc anh cười, ừm, khi anh cười nhìn anh rất đẹp trai."
Nhất là cặp mắt đào hoa kia, nếu chuyện xảy ra trước mặt bất kỳ cô gái nào.
Thì cô tin tất cả sẽ đều bị câu hồn đoạt phách*.
"Suy nghĩ nông cạn." Trình Minh Ý nhìn xuống quyển thực đơn, một lúc sau anh mới hỏi cô, "Cô thường khen ngợi vẻ bề ngoài của đàn ông à?"
Bạch Y cười nói: "Làm gì có chuyện đó, tiêu chuẩn về cái đẹp của tôi rất khắt khe đấy." Mặc dù cả cô hay nguyên chủ đều là nhan khống*.
Nhưng cả hai chưa từng để lộ chuyện này