"Y Y?"
Diệp Lam đang đứng chờ để các nhân viên tới chuẩn bị bối cảnh cho cảnh quay tiếp theo.
Cô ấy nhìn thử ra chỗ mà đoàn làm phim dựng để cho diễn viên ngồi nghỉ ngơi.
Từ xa có thể nhìn thấy sắc mặt của Bạch Y trắng bạch, trên trán liên tục chảy mồ hôi.
Cô ấy rất lo lắng vội gọi tên Bạch Y.
Bạch Y nửa thật nửa giả nói: "Không có chuyện gì đâu.
Mấy ngày hôm nay tớ thường xuyên bị mất ngủ.
Nên cảm thấy người hơi mệt."
Diệp Lam: "Tý nữa mình vẫn còn cảnh quay.
Hay là tớ xin đạo diễn sắp xếp cảnh quay của tớ lên trước.
Quay xong để tớ đưa cậu về."
Bạch Y nhíu mày: "Hôm nay cậu có ít cảnh quay vậy?"
Diệp Lam nháy mắt nói thầm với cô: "Diễn mấy phân cảnh còn thiếu.
Dù gì thì tôi cũng là một trong những người xuất sắc nhất ở đây."
Bạch Y ngay lập tức có thể hiểu lời của cô ấy nói "Thời thế đã đến, mọi chuyện đều nằm trong tay."
"Cô đoán đúng ý của tôi rồi đây, tôi ngày càng cảm thấy chúng ta rất tâm đầu ý hợp." Những câu nói của Diệp Lam nghe rất thấm thía,"Chi phí của bộ phim này rất thấp.
Khoản tiền lớn nhất đã dùng để chi trả lương cho diễn viên.
Cô nhìn xem khung cảnh thì sơ sài, có một khung cảnh mà dùng tới bảy tám lần.
Mà người xem cũng đâu phải kẻ ngốc đâu.
Chắc chắn sớm muộn gì cũng bị ăn gạch thay cơm."
Sau khi kết thúc công việc, Diệp Lam vốn muốn kêu tài xế chở thẳng cô về nhà.
Nhưng Bạch Y nhìn bầu trời lúc này vẫn còn sáng.
Mà gần đây độ nổi tiếng của Diệp Lam tăng rất nhanh.
Tối ngày hôm nay vẫn có fan đứng đợi ở bên ngoài chờ cô ấy.
Cô cũng không muốn làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của Diệp Lam.
Nên cô chỉ nhờ bọn họ chở cô đến đoạn đường dễ bắt taxi, sau đó để cô tự bắt taxi đi về nhà.
Bạch Y nói một lời cảm ơn, mở cửa xe chuẩn bị bước xuống xe.
Thì lúc này dường như Diệp Lam lại nhớ ra điều gì đó, cô ấy giữ tay cô lại nói: "Y Y, cái người tên Tạ Tư Khôn kia.
Gần đây đang trong mối quan hệ mờ ám với Dương Nguyệt.
Nếu anh ta đến và lại gần trò chuyện với cậu.
Thì tốt nhất là cậu cứ ngó lơ anh ta, đừng có nói chuyện với anh ta."
"Tạ Tư Khôn?" Bạch Y thậm chí còn không nhớ người đó là ai, "Ai?"
"Chính là nam diễn viên đảm nhận vai nam hai."
"Ố, anh ta là người như thế nào?"
Trong truyện cũng từng nhắc Dương Nguyệt có một người bạn trai.
Họ quen nhau khi đang hợp tác đóng phim chung.
Nhưng trong truyện không hề nhắc tới tên của người bạn trai kia.
Cô không ngờ bản thân lại có cơ hội biết danh tính của người đó.
Diệp Lam bĩu môi, khinh thường nói: "Gấu teddy, cách một khoảng thời gian trước.
Tên đó từng lên top search vì lỡ mồm để lộ ra chuyện xấu của bạn gái cũ.
Lúc trước tớ cũng không tin cái tin đồn này đâu.
Nhưng có cơ hội làm việc và tiếp xúc.
Tên đó thực sự rất khiến cho người ta mở mang tầm mắt."
Bạch Y hỏi: "Chẳng lẽ tên đó trêu chọc cậu? Nên Dương Nguyệt tìm tới cậu để gây phiền toái?"
"À không.
Con gấu Teddy kia, là kẻ có lòng dạ rất hẹp hòi, mọi người ở trong đoàn làm phim đều có thể đoán ra được con người thật của anh ta.
Mà câu chuyện tình cảm giữa hai người bọn họ cũng chả ảnh hưởng gì tới đoàn làm phim.
Nên mọi người chả ai để tâm tới chuyện tình cảm của bọn họ."
Bạch Y biết Diệp Lam đang lo lắng cho cô, cô cũng muốn để cho cô ấy an tâm hơn, mỉm cười nói, "Yên tâm đi, tôi đã nhớ kỹ lời cô dặn."
Bạch Y không định tiến xa hơn trong giới giải trí.
Thậm chí cô cũng định ở lại thành phố này lâu.
Nên sử dụng mấy thủ đoạn với cô, cô nghĩ nó sẽ không đem lại hiệu quả tốt.
Bạch Y lúc trước còn hơi do dự, bây giờ là thời đại công nghệ 4.0, các bộ phim truyền hình cùng điện ảnh chiếu tràn lan rất mạng.
Mặc dù số lượng rất nhiều nhưng chất lượng của các bộ phim đều không được đánh giá cao.
Thậm chí khi mang các bộ phim đó ra nước ngoài, lúc quảng bá thì rất rầm rộ nhưng doanh thu thu lại rất kém.
Bạch Y cũng tính toán khả năng những bộ phim cô đóng được công chiếu lên mạng.
Chắc chắn người nhà của nguyên chủ ra phát hiện ra.
Nhưng cô nghĩ đến lúc đó, chắc hẳn cô đã không có liên quan gì đến chuyện tình cảm của nam nữ chính nữa.
Sẽ nhanh thôi...
Bạch Y bước vào trong thang máy, nhìn chằm chằm vào những con số đang tăng dần.
Dựa theo phản ứng hiện tại của Trình Minh Ý, cô nghĩ tình tiết cốt truyện đã bị sai lệch vài chỗ.
Cô không biết hậu quả việc này sẽ rất kinh khủng như thế nào.
Cô chỉ có thể chờ đến khi nữ chính trở về nước, cô sẽ cố gắng nỗ lực để đem cốt truyện trở về đúng quỹ đạo.
Nếu dựa theo lịch, cô nghĩ chắc khoảng ba hoặc bốn tháng nữa.
Ding Dong --
Thang máy dừng lại ở lầu 20, cô đi đến trước cửa nhà, từ trong túi lấy chìa khóa ra.
Nhưng chìa khóa vừa mới cắm vào ổ, cô mới chỉ dùng lực rất nhẹ nhưng cánh cửa đã được mở ra.
Ánh mắt của Bạch Y ngay lập tức thay đổi.
Trước khi ra ngoài, rõ ràng cô đã khóa chặt cửa.
Trong đầu của cô lại hiện lên hình ảnh của một vụ án.
Nhân lúc chủ nhà đi vắng, tên trộm lẻn vào nhà.
Đang lúc trộm thì bị chủ nhà phát hiện, tên trộm đó ra tay giết chết chủ nhà.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy sợ.
Cô lấy hết dũng khí, rón rén mở cánh cửa ra, động tác di chuyển của cô rất chậm, cô cố không phát ra những động tĩnh lớn.
Cô nhìn thấy đôi giày da quen thuộc ở trước bậc thềm.
Cái cảm giác sợ hãi kia ngay lập tức biến mất.
Vừa bước vào bên trong cô ngay lập tức nhìn thấy Trình Minh Ý.
Quả nhiên là anh đã đi công tác về.
Bây giờ anh đang mặc bộ quần áo ngủ, đang ngồi trước máy tính để làm việc.
Lúc đầu, Trình Minh Ý đến Thượng Hải để tham dự buổi đấu thầu.
Ở đó anh gặp được người bạn lúc trước từng hợp tác với anh.
Người đó đi cùng với nhà đầu tư bên phía công ty đối tác.
Họ đã bận rộn thi công dự án khách sạn ở phía nam.
Bây giờ họ đang thiếu vốn đầu tư nên muốn đi tìm vốn đầu tư.
Đã có duyên gặp mặt, nên họ mời Trình Minh Ý cùng bọn họ hợp tác.
Rồi có kéo Trình Minh Ý đến tham quan công trình.
Vốn dĩ chỉ định đi công tác bốn ngày, Trình Minh Ý nhắn tin cho cô báo có thể anh sẽ đi công tác trong vòng một tuần.
Cứ nghĩ ba hôm nữa anh mới về.
Về mà cũng chả bảo trước cho cô.
Làm cô tưởng mình xui xẻo bị mấy tên trộm đến thăm nhà.
Dù cô biết rõ an ninh công cộng ở khu này rất tốt.
So với những khu dân cư khác thì tỉ lệ bị mất trộm đồ ở khu vực này rất thấp.
Nhưng chẳng phải là nguyên chủ đã từng gặp bọn cướp ở gần khu vực này đấy thôi.
Bạch Y đi vào bên trong rửa tay, và thay sang bộ quần áo khác.
Lúc đi ra, cô thấy Trình Minh Ý vẫn giữ tư thế giống với lúc nãy.
Sắp đến giờ cơm tối, Bạch Y hỏi anh muốn ăn gì, thấy anh vẫn tập trung làm việc.
Phải mất mười giây sau anh mới trả lời cô,"Tý nữa đặt đồ ăn ở bên ngoài."
Ngồi yên ở trên sofa, Bạch Y chống tay lên cằm, cô tập trung quan sát Trình Minh Ý trong khoảng 5 phút, dù đối diện với ánh mắt nóng rực của cô, thì đối phương vẫn không nhúc nhích.
Thậm chí anh còn không phát hiện ra.
Cô nhăn mày lại, lập tức đi đến gần chỗ Trình Minh Ý đang ngồi.
Làn da của Trình Minh Ý so với mấy người con trai khác thì nhìn anh trắng hơn bọn họ rất nhiều.
Vừa nhìn là biết anh xuất thân từ một gia đình giàu có, từ nhỏ đến lớn chưa từng phải làm lụng vất vả.
Trên mặt của anh có hơi phiếm hồng, nếu không phải cô đang đứng gần thì cô chắc chắn sẽ không nhìn ra.
"Trình Minh Ý."
"Ừ."
"Nhìn tôi đi."
"Hả?"
Trình Minh Ý ngẩng đầu lên nhìn cô, vẻ mặt mạc danh kỳ diệu[1].
Bạch Y một bàn tay để lên trán đối phương, tay còn lại để lên trán của mình, ba giây sau cô bỏ tay xuống, cô hạ thấp giọng nói xuống: "Anh bị sốt."
Trình Minh Ý ngạc nhiên, có hơi giật mình, tự lấy tay lên sờ trán của bản thân,"Thật à? Tại sao tôi không cảm nhận được."
"Anh xem phản ứng của anh so với ngày thường.
Có phải thấy lề mề và chậm chạp hơn không.
Thế mà anh còn nói là không cảm nhận