Vừa đúng lúc Tiểu Lý mang thức ăn tới, bởi vì phòng tắm khá gần với cánh cửa ra vào.
Bạch Y đứng gần đấy nên tiện tay đi ra mở cửa luôn.
Tiểu Lý cũng từng gặp qua Bạch Y mấy lần nên hai người bọn họ cười và chào hỏi nhau mấy câu.
Tiểu Lý đem thức ăn để lên bàn, nhìn thấy Trình Minh Ý đang ngồi trên ghế sofa.
Bình thường anh ta luôn thấy Trình Minh Ý ăn mặc chỉnh chu, nay lại cởi hai cúc áo ở phía trên ra.
Ánh mắt lén nhìn sang mấy chỗ bên cạnh, ngay lập tức phát hiện chăn và ga giường có hơi lộn xộn.
Tiểu Lý giật mình trong đầu dường như nhớ lại chuyện gì đó, quay đầu lại nhìn về phía Bạch Y.
Đôi mắt long lanh đầy ánh nước, khuôn mặt hơi đỏ, nhìn vẻ mặt này giống như vừa mới bước ra từ phòng tắm.
Mà phòng tắm vẫn còn hơi nước.
Rất giống với tình cảnh lần đầu tiên hai người gặp mặt nhau ở nhà của Trình Minh Ý.
Dữ liệu liên tục cập nhập khiến cho đầu của anh ta như muốn nổ tung.
Trình Minh Ý ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc và khiếp sợ của Tiểu Lý, giọng điệu thản nhiên hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
"À? Không, không có gì.
Thế...!Bữa tối, Trình tổng ngài cứ từ từ dùng bữa." Tiểu Lý vội vàng nói lại ngập ngừng quay sang nhìn Bạch Y.
Ngay sau liền chạy ra khỏi phòng.
Bạch Y nhìn bộ dạng như vừa mới gặp quỷ của Tiểu Lý.
Khoé môi cô khẽ nhếch lên, lắc đầu.
Cô nghĩ Trình Minh Ý cùng Trình Minh Hi nên trao đổi trợ lý cho nhau.
"Em đang nhìn cái gì vậy?" Trình Minh Ý hỏi.
"Không có gì đâu, chỉ là em cảm thấy tích cách của Tiểu Cao hợp với tính của anh hơn.
Tại sao anh không thử đổi trợ lý với Trình tổng?" Bạch Y cười nói.
Trình Minh Ý liếc nhìn cô một cái, rồi lại tập trung nhìn vào máy tính, lạnh nhạt thờ ơ nói: "Ánh mắt nhìn người của em rất sắc sảo đấy.
Vốn Tiểu Cao làm trợ lý cho anh nhưng đã bị anh đều sang chỗ Minh Hi để tiện cho việc chăm sóc và chiếu cố cậu ta."
"..." Đoàn bừa mà cũng trúng.
Thức ăn ở bên ngoài so với nhà hàng khách sạn thì trông đẹp mắt cùng ngon miệng hơn rất nhiều.
Hai người vừa ăn xong, liền đứng dậy thu dọn sạch sẽ.
Thì đúng lúc này Tiểu Triệu đã làm xong việc nên đi qua tìm cô.
Cô ấy vừa mở cửa phòng ra, nhìn thấy Trình Minh Ý thì đơ người lại trong vài giây, hiển nhiên là cô ấy không nghĩ tới bây giờ đã muộn rồi nhưng tại sao ông chủ lớn của cô ấy lại xuất hiện ở đây.
Cứ đứng đơ ra đấy, trong đầu thì đang phân vân xem có nên đi vào hay không nên đi vào.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc cùng sự đắn đo do dự của Tiểu Triệu đều được thu lại vào trong đôi mắt của Trình Minh Ý, nên anh không vòng vò và đã nói thẳng với cô ấy, "Vào bên trong ngồi đi, đã có chuyện gì xảy ra?"
"Trình tổng, buổi tối tốt lành." Tiểu Triệu ngay lập tức điều chỉnh lại cảm xúc trên khuôn mặt, "Không phải là chuyện lớn.
Chỉ là weibo của Tiểu Bạch."
Bạch Y đang ở trong phòng tắm rửa tay, nghe thấy tiếng Tiểu Triệu liền lò đầu ra hỏi: "Có chuyện gì xảy ra với weibo của em à?"
Tiểu Triệu hỏi lại cô: "Chả lẽ em không biết chuyện gì đang xảy ra à?"
Lúc cô ở nhà, di động của cô toàn bị ném vào trong xó.
Mà cô cũng chỉ dùng điện thoại để xem giờ.
Ngoại trừ công việc đóng phim ra, Bạch Y thường không hay để ý tới mấy chuyện khác.
Tiểu Triệu nhìn nhiều rồi nên cũng đã quen.
Vì thế lôi điện thoại ra, mở weibo rồi chuyển sang trang cá nhân của Bạch Y, ngay lập tức đưa cho đối phương xem.
Số lượng người hâm mộ đang tăng lên rất nhanh, thậm chí còn nhận hơn một nghìn lượt thông báo mới.
"Sao lại thế này?" Bạch Y hỏi, "Có phải chị giấu em đi mua fan đúng không?"
Tiểu Triệu thở dài: "Tô Dư vừa mới nhấn nút theo dõi em, việc này ngay lập tức bị fan cậu ấy phát hiện.
Nên bây giờ tất cả mọi người đều đang nhắc tới vụ việc này.
Thậm chí có một nhóm người còn đang đoán xem em là ai?"
Bạch Y cảm thấy rất khó hiểu: "Chuyện này bình thường mà cần gì phải đoán."
Tiểu Triệu: "Nhưng người được Tô Dư theo dõi rất ít, chỉ có hơn 30 nick.
Nhưng chủ yếu là các nhãn hàng do anh ấy làm người đại diện.
Với lại nick weibo của anh ấy chủ yếu cập nhật bài viết liên quan đến công việc, rất ít khi đăng tải những bài viết hay cập nhật hình ảnh về cuộc sống thường ngày của anh ấy.
Ngay cả những đồng nghiệp thân thiết với anh ấy, anh ấy cũng chưa từng nhấn nút theo dõi họ.
Cho nên..."
Cho nên, tuy cô ở trong giới trí nhưng không phải là một nghệ sĩ có tên tuổi.
Đột nhiên lại được ông chồng quốc dân một trong những diễn viên nam nổi tiếng nhất nhấn nút theo dõi, và ngay cả chính bản thân cô cũng không hiểu hành động này của Tô Dư, chứ đừng nói gì đến người khác.
"Anh Vũ cơm còn chưa ăn xong đã vội vã chạy về để giải quyết chuyện này." Tiểu Triệu cười như mếu nói, "Trong mấy giờ nữa không biết sẽ có bao nhiêu lời đồn đại xoay quanh em với Tô Dư."
"Tô Dư là ai?" Trình Minh Ý đột nhiên lên tiếng, đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người.
Tiểu Triệu nói: "Là diễn viên đóng vai nam chính trong bộ phim mà Tiểu Bạch đang quay."
Trình Minh Ý quay sang nhìn Bạch Y: "Là cái người vừa nãy?"
"Hả?"
Vừa nãy, chả lẽ ông chủ lớn đã gặp Tô Dư.
Tiểu Triệu nhanh chóng phát hiện ra đã có chuyện gì đang xảy ra, quay đầu lại nhìn Bạch Y, rồi nháy mắt ra hiệu với cô.
Bạch Y khẽ gật đầu: "Ừ, là người vừa nãy."
Khuôn mặt của Trình Minh Ý giống như đã được phủ lớp băng, anh hỏi: "Tiểu Triệu, loại chuyện này bình thường cô hay dùng cách nào để giải quyết?"
"Việc này rất dễ giải quyết, Tô Dư cũng chỉ nhấn nút theo dõi em ấy thôi.
Những lời đồn đãi vốn dĩ không có thật.
Nên tôi muốn hỏi ý kiến của em trước." Tiểu Triệu nói, "Đoàn làm phim đang chuẩn bị tung poster mới, họ cũng muốn chính thức công bố Tiểu Bạch chính là người đảm nhận vai nữ ba.
Nếu để cư dân mạng biết hai người bọn họ chỉ là đồng nghiệp.
Mà Tô Dư cũng không thường xuyên lên mạng.
Bình thường hầu hết là anh Vũ xử lý mấy chuyện này.
Với lại cộng thêm sức lực của fan cậu ấy, chắc là các cô ấy cũng không mong chuyện này sẽ chuyển hướng sang chiều biến xấu.
Nên họ tự biết cách cản và khống chế chuyện này lại."
Ý muốn nói là cô sắp ngã ngựa.
Bạch Y cảm thấy đau đau như búa bổ, thậm chí cô còn muốn đi xuyên qua tường để nhéo lỗ tai của Tô Dư.
Trong tiểu thuyết ngày mà nguyên chủ bị mọi người phát hiện ra thân phận và bị người nhà biết "đang làm công việc không đàng hoàng" rõ ràng chỉ còn mấy tháng nữa mà thôi.
Nhưng bởi vì hành động mất não của Tô Dư, mọi chuyện mà trước đây cô che giấu, bây giờ đã bị mọi người đồn thổi lung tung khắp nơi.
Không phải anh ta luôn là người thận trọng từ lời nói đến hành động sao.
Không phải anh ta là người quý sờ tộc, mỗi nút follow của anh ta đáng giá ngàn vàng? Sao đột nhiên bây giờ anh ấy lại bị lỡ tay.
Ngay cả khi anh ta ngây thơ nghĩ chuyện này sẽ không bị mọi người phát hiện ra.
Nhưng anh ta nên biết mình là ai, anh ta chính là một ngôi sao nam được hàng triệu thiếu nữ yêu thích vad theo dõi anh.
Thật đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Bạch Y thực sự muốn khóc nhưng lại không có đủ nước mắt.
Tiểu Triệu nói tiếp: "Bởi vì Tiểu Bạch vẫn luôn không chịu xuất hiện trước giới truyền thông.
Cho nên...cách làm như vậy liệu có ổn không?"
"Không có cách nào ổn hơn à?"
"Dựa vào tình hình ở trước mặt, cách này chính là biện pháp xử lý tốt nhất."
Trong lòng Bạch Y có nỗi khổ riêng, nhưng cô không thể nói ra được.
Nhưng cô cũng nên đặt hoàn cảnh của mình vào người khác.
Cô cũng giống như các cư dân mạng khác cũng chỉ là đang muốn hóng dưa thôi.
Thì lúc đó cô cũng sẽ có những suy nghĩ như vậy.
Trong đầu cô cũng hiện ra một vài phương án khác, nhưng tính khả thi và độ rủi ro của mấy phương án đó khá là cao.
Dù không muốn nhưng cô buộc phải thừa nhận phương án mà Tiểu Triệu đưa ra là phương án tốt nhất.
Điều cô cảm thấy may mắn nhất chính là cho dù mọi chuyện có khó khăn tới đâu thì cô vẫn luôn dùng lý trí để phân tích mặt lợi và hại.
Và cô luôn sẵn sàng đối diện với tình hình thực tại.
Cô chỉ rối rằm suy nghĩ trong tầm mấy phút, liền quyết định bảo Tiểu Triệu đến bàn bạc với các nhân viên phụ trách mảng marketing và quảng bá tuyên truyền của bộ phim, rồi cùng họ xử lý việc này.
Nhỡ đâu cô bị ngã ngựa sớm hơn dự định lại có thể khiến cho các tình tiết được đẩy nhanh hơn thì sao? Bạch Y chỉ biết thầm chua xót ở trong lòng rồi tự an ủi bản thân.
"Được rồi, việc này không khó, cứ giao cho tôi." Tiểu Triệu lúc đầu cứ nghĩ Bạch Y sẽ không đồng ý, thật may là Bạch Y đã nghĩ thông suốt.
Tiểu Triệu liền cảm thấy an tâm hơn.
Cô ấy xin phép Trình Minh Ý, nói mình sẽ đi tìm tổ chế tác.
Lập tức gấp rút viết bài giới thiệu Bạch Y cùng nhân vật cô đang đóng.
Rồi sẽ nhờ công ty mua top tìm kiếm và thủy quân để đẩy bình luận, và sẽ liên hệ các blog để chia sẻ bài viết.
"Y Y, em đang không vui?" Chờ sau khi Tiểu Triệu rời đi, Trình Minh Ý mới quay sang nhìn Bạch Y, bất động thanh sắc[1] hỏi
[1] Bất động thanh sắc: mặt không một biểu tình, không chút biến sắc
Thực ra việc này vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ, nếu không có kẻ chơi xấu cố tình làm to chuyện này lên.
Thì trong vòng một tháng sau, cô cá là chả còn ai nhớ đến tới chuyện này.
Ngay cả có nhớ, nhưng nếu không tìm được ảnh chụp thân mật giữa cô và Tô Dư.
Thì cũng chả có bằng chứng gì để buộc tội cô cả.
Nên đối với những người kinh nghiệm làm việc lâu năm trong giới giải trí như Tiểu Triệu, thì bọn họ đều cảm thấy việc này không đáng để bận tâm.
Bạch Y khẩu thị tâm phi[2] nói: "Em vẫn bình thường mà.
Chỉ là chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để đối diện với truyền thông cùng cư dân mạng mà thôi."
[2] Khẩu thị tâm phi là câu thành ngữ đến từ Trung Hoa mang ý nghĩa là miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo.
Trình Minh Ý khẽ cười nói: "Anh đã bảo rồi mà em không thích hợp với giới giải trí."
Bạch Y không phục nên cô bĩu môi, hỏi ngược lại anh: "Vậy anh cảm thấy em thích hợp với công việc gì?"
"Ví dụ như công việc cố vấn tài chính của công ty anh?"
"Anh có ánh mắt rất tinh đấy." Bạch Y kiêu ngạo nói, "Nhưng giá tiền để thuê em về làm không nhỏ đâu."
Trình Minh Ý nghiêm túc nói: "Em nghĩ anh liệu có đủ tiền thuê em về làm không?"
"Anh cũng chưa từng đánh giá em qua biểu đồ khả năng và năng lực của nhân viên.
Nếu em tốt thì anh sẽ trả lương em theo giá thị trường."
Thực ra trong lòng Bạch Y vẫn còn hơi lo lắng, có lẽ Trình Minh Ý nhìn ra nên cố tình nói sang chuyện khác để cô không còn để ý tới chuyện kia nữa.
Dù đó là những câu nói vừa nghiêm túc vừa tẻ nhạt nhưng cô biết Trình Minh Ý đang vụng về an ủi cô.
Nên cô cũng quên sạch cái chuyện kia đi.
Thực ra với tích cách cùng con người của cô rất dễ thích nghi với mọi hoàn cảnh, mà hiện tại việc này đã giải quyết ổn thỏa.
Còn nghĩ nữa cũng chả thay đổi được điều gì.
Cô cũng đâu có cách quay lại quá khứ để tìm cách hack nick của Tô Dư hay là chạy sang ngăn cản anh.
Thế nên, cứ kệ đi.
Thực ra buổi tối ngày hôm nay cả hai đã có dự định cùng kế hoạch làm việc từ trước.
Nhưng bởi vì trận phong ba bão tố này, nên cả hai tạm dừng công việc lại.
Bạch Y cũng không ngồi đọc kịch bản, mà Trình Minh Ý cũng gạt chuyện công việc sang một bên.
Anh ngồi xuống kể cho cô nghe về những cảnh đẹp ở Tam Á.
Bảo khi cô quay xong bộ phim này thì hai người sẽ đến Tam Á đi chơi mấy hôm.
Thậm chí bây giờ anh đã lên kế hoạch cùng lịch trình từ trước.
"Em vừa mới tiến tổ quay phim mà anh đã nghĩ đến chuyện lúc em quay phim xong?" Bạch Y bật cười khúc khích, "Việc này mà đến tai Trình tổng có khi anh ta đòi đến chém đòi giết em đấy."
Trình Minh Ý thản nhiên nói: "Cậu ta không dám đâu."
Bạch Y: "Tại sao anh lại có thể khẳng định chắc chắn như vậy?"
Trình Minh Ý: "Anh vừa mới nói chuyện rõ ràng với cậu ấy."
"Anh gọi điện cho anh ấy lúc