Thêm cảnh quay?
Trong đầu của Bạch Y đột nhiên xuất hiện một linh cảm rất xấu.
"Thêm cảnh quay liệu có ổn ạ." Bạch Y hỏi, "Làm như vậy thì fan nữ chính sẽ cảm thấy không được vui."
Đạo diễn bật cười ha hả, ôn hòa nói: "Đây cũng không thể tính là thêm cảnh quay được, nói chính xác lại muốn kéo dài thêm cảnh quay này mà thôi.
Cảnh nữ chính xuất hiện nhiều hơn cô rất nhiều.
Mà các bộ phim tiên kiếm hiệp chỉ dựa vào sắc đẹp để quyết định nên thắng thua.
Tại vì tạo hình của cô cùng Tiểu Tô thực sự rất giống thần tiên giáng trần.
Nếu không thể quay thêm một vài cảnh quay nữa thì thực sự rất đáng tiếc."
"Tôi không có ý kiến gì." Tô Dư nói xong thì liền quay sang nhìn Bạch Y.
Bao gồm Tiểu Triệu, tất cả mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt mong chờ.
Nếu bây giờ cô cự tuyệt thì cô phải cô đang làm giá không.
Bạch Y trầm mặc khoảng tầm hai giây, liền gật đầu nói: "Tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của đạo diễn."
Bạch Y chỉ hy vọng trong tương lai, nếu tình tiết cốt truyện [định mệnh] phát triển tới đoạn cao trào, nữ chính lợi dụng công việc rồi công khai chèn ép cô trên mạng xã hội.
Thì cầu mong chuyện này sẽ không bị lôi lên và sẽ không biến thành cái cớ để mọi người mắng chửi cô.
Cô thực sự không muốn cướp vai diễn của người khác!
Trình Minh Ý đi đến đoàn làm phim, lúc đó vừa đúng lúc Tô Dư đang ôm lấy Bạch Y, cả hai đang bay trên không trung rồi từ từ hạ xuống.
Tà váy trắng mỏng vừa thướt tha dưới tác động của cái quạt gió khiến cho những dải lụa bay phất phới, máy quay tập trung di chuyển để tiện cho việc quay cận cảnh.
Ánh mắt Tô Dư nhìn Bạch Y vừa dịu dàng vừa thâm tình.
Đạo diễn: "Cut —— rất tốt, cảnh quay này rất tốt, nhưng mở quạt số to hơn nữa đi, để cho tà áo bay trông được tự nhiên hơn.
Nghỉ ngơi tầm khoảng 2 phút rồi mọi người vào vị trí quay lại cảnh này.
Camera chính nhớ phải di chuyển và phối hợp với hai diễn viên."
Tô Dư vừa cúi đầu xuống nhìn thì thấy Bạch Y hơi há cái miệng nhỏ ra và liên tục thở dốc.
Cái mũi nhỏ cô hơi chu lại, có lẽ cô đang cảm thấy quá mệt sau một ngày làm việc vất vả.
Anh nhìn qua cũng biết là cô đang không thoải mái, hốc mắt hơi đỏ như được bao phủ bởi lớp sương.
Nhìn đôi mắt long lanh đầy ánh nước của cô nhìn rất giống chú mèo nhỏ.
Hình ảnh này dừng lại ở trong mắt anh ta, càng khiến cho anh ta cảm thấy rất đau lòng và chua xót.
Lớp trang điểm của Bạch Y không quá dày, đứng gần có nhìn thấy dưới khóe mắt của cô có quầng thâm rất nhạt, hẳn là tối ngày hôm qua cô không ngủ được...
Đột nhiên lại nhớ ra chuyện kia, ánh mắt của Tô Dư ngay lập tức trầm xuống.
"Cô đang mệt?" Tô Dư dùng tay vỗ nhẹ lên cánh tay của Bạch Y, "Vừa nãy lúc tôi ôm cô, tôi cảm thấy cơ thể của cô có hơi cứng."
Bạch Y vẫn còn đang cố gắng hít thở thật sâu, nghe Tô Dư nói vậy thì cô mở to hai mắt lên nhìn, vội vàng hỏi: "Bị cứng à? Vừa nãy tại sao tôi lại không cảm nhận được.
Cho nên cảnh quay vừa nãy nhìn động tác của tôi rất kỳ quặc."
Tô Dư khẽ gật đầu, khuôn mặt anh ta vẫn rất bình tĩnh, rồi anh để tay lên vai của Bạch Y.
Động tác của anh ta nhìn rất giống với động tác trong cảnh quay.
Đạo diễn đứng bên ngoài cũng chỉ nhìn thấy hai người bọn họ giống như đang trao đổi công việc với nhau.
"Không sao đâu, có lẽ vì cô đang quá mệt nên cứ thả lỏng cơ thể ra." Tô Dư nhắm mắt lại, giọng nói của anh ta nghe rất quyến rũ lại còn cố tình hạ thấp giọng nói xuống, như kiểu chỉ muốn nói cho mình cô, "Nhưng mà cơ thể của cô không cứng như vậy cảnh quay mới tốt.
Chúng ta diễn chung với nhau rất nhiều cảnh cũng không ít cảnh thân mật đi.
Cô như vậy càng khiến lòng tự trọng của tôi bị tổn thương."
Khiến lòng tự trọng của tôi bị tổn thương?
Bạch Y không hiểu ý của câu nói, nên cô ngẩng đầu lên hỏi, "Nhưng cũng không hẳn như vậy? Chúng ta rất ít khi NG cũng không hề làm chậm trễ thời gian của mọi người."
Tô Dư khẽ thở dài: "Cô cứ đối xử với tôi lạnh nhạt như vậy, thực sự khiến cho tôi cảm thấy rất thương tâm."
"Vậy bây giờ anh muốn mọi chuyện diễn ra như thế nào? Chả lẽ tôi bị vẻ đẹp của anh làm cho ngu nguội, và giống như tiểu cô nương nhỏ lúc nào cũng chăm chú nhìn theo bóng dáng của anh.
Bị anh phát hiện thì lại xấu hổ đỏ mắt?" Trong đầu đột nhiên lại liên tưởng mấy cái tiểu thuyết thanh xuân vườn trường đang nổi tiếng trên mạng, nhưng cô không nghĩ những lời này cô sẽ nói ra.
Thực ra vừa mới nói ra câu này thì Bạch Y đã rất hối hận.
Nhưng khi cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy vẻ mặt bình tĩnh chân thành và có hơi mong đợi của Tô Dư.
Cái cảm giác xấu hổ cùng ngượng ngùng đó đột nhiên biến mất thay vào đó là chính sự ngạc nhiên và cảm giác rất khó tin.
"Ách...!Anh đã từng đụng phải nữ diễn viên có khả năng diễn xuất tốt như anh chưa?" Bạch Y nửa tin nửa ngờ hỏi.
Tô Dư khẽ cong khóe môi lên: "Thường xuyên."
Được rồi.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai này dù có sở hữu trái tim sắt đá thì cũng phải có một vài giây phút xao xuyến vì đối phương.
Thực sự nếu là trước đây thì có lẽ đây có thể là một cửa ải rất khó khăn với cô.
Nhưng mấy tháng này, cô thường xuyên có cơ hội làm việc với các mỹ nam.
Nên khả năng miễn dịch của cô đã được tăng lên.
Trong lúc vô tình lại được tăng thêm điểm kỹ năng khiến cho cô thể hiện tốt một cách bất ngờ.
Tuy cô biết đó chỉ là "chó ngáp phải ruồi" nhưng mọi người lại nghĩ khác, họ cảm thấy thực sự cô rất có thiên phúc và còn thấy cô làm việc rất chuyên nghiệp
"Có lẽ đây đã là thói quen của tôi rồi." Bạch Y cười nói, "Không bị NG, có thể kết thúc công việc sớm, lúc đó tất cả mọi người đều cảm thấy vui."
Tô Dư thông minh nắm bắt được ý chính trong câu nói của Bạch Y, nửa thật nửa giả hỏi: "Thói quen? Chả lẽ ở bên cạnh cô có người còn đẹp trai hơn cả tôi?"
"Này..."
Bạch Y lại hối hận vì mình nói chuyện mà chả để ý gì cả, cứ bô bô nói rồi tự đào hố chôn mình xuống.
May là đạo diễn đứng bên ngoài thúc giục hai người.
Mới ngăn cản việc hai người tiếp tục đào sâu về vấn đề này.
"Mọi người chuẩn bị vào vị trí!"
"Đạo diễn đang nhắc nhở mọi người kìa." Bạch Y lập tức nói sang chuyện khác, lấy tay chỉ lên không trung, "Sư huynh, tý nữa mong huynh giúp đỡ muội."
Nếu cảnh quay này ở các đoàn làm phim khác mọi người chỉ mong hai diễn viên đừng có thi nhau bị NG.
Điều đó khiến cho tất cả mọi người ở đây đều phải chịu tội cùng, mà người mệt nhất chính là các diễn viên đảm nhận cảnh quay này.
Nhưng lúc đó Bạch Y thực sự rất ngưỡng mộ các diễn viên dù bị quay lỗi bảy đến tám lần nhưng vẫn kiên cường đứng dậy để thực hiện tiếp cảnh quay.
Theo kịch bản thì Bạch Y bị người ta hãm hại đẩy từ trên cao xuống.
Tô Dư nhìn thấy vậy liền không do dự nhảy xuống cứu cô.
Cảnh quay này rất khó lại còn nguy hiểm, nhưng cả hai vẫn phải duy trì dáng vẻ xinh đẹp vừa phải biết khắc chế lại biểu cảm sợ hãi.
Khiến cho những người trong đoàn làm phim phải đứng lên dành một tràng pháo tay cho họ.
Ánh mắt cùng các động tác rất đẹp, có lẽ họ cũng rất bị áp lực, nhưng họ biết cách áp lực thành động lực, để tạo nên một cảnh quay xuất sắc như vậy.
Đạo diễn hô một tiếng qua, rồi đứng dậy vỗ tay, cảnh quay ngày hôm nay của Bạch Y đã kết thúc.
Tô Dư vẫn còn hai cảnh quay phải diễn chung với mấy diễn viên khác nữa, quay xong thì anh ta mới được trở về khách sạn.
Vào giờ khắc này, sức lực của bọn họ đã cạn kiệt.
Đang muốn tận dụng hết thời gian nghỉ để lấy lại sức.
Nên cả hai đã hoàn toàn quên khúc nhạc đệm kia, cả hai người đều không nhắc tới chuyện kia nữa.
Hai người đứng yên để cho các nhân viên thoát các thiết bị trên người xuống.
Tô Dư cảm thấy người hơi choáng nên anh ta đứng không vững, vô tình cánh tay anh ta đập vào bả vai của Bạch Y.
Thực ra lực cũng không quá mạnh, chỉ vì lúc đó Bạch Y không để ý với lại có hơi bất ngờ.
Nên Bạch Y đã bị dọa cho sợ, cánh tay theo bản năng có hơi run lẩy bẩy.
"?"
"Chỗ này của cô có đau không." Tô Dư cười nói, "Lúc tôi vừa mới ra mắt cũng nhận đóng một bộ phim cổ trang.
Từ lúc tiến tổ cho đến khi quay xong phim chỗ nào trên người tôi cũng có vết thương.
Vết thương cũ chưa lành lại xuất hiện thêm vết thương mới."
Bạch Y cũng chưa đến mức ngốc như vậy nên cô tìm cớ để tránh né, cô mỉm cười nói: "Vẫn ổn, không cảm thấy đau lắm.
Chắc chỉ một hai hôm là khỏi.
Anh vẫn ổn chứ?"
"Tôi à? Da dày thịt béo với lại tô cũng có kinh nghiệm nên tôi không sao đâu.
Đúng rồi, tôi có một thuốc bôi rất hiệu nghiệm, đợt một lát nữa..."
"Tiểu Bạch." Tiểu Triệu đứng cách đó không xa vội vàng chạy tới, cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, "Em có ổn không? Có chỗ nào không thoải mái à?"
"Không có, em vẫn ổn.
Có chuyện gì mà chị chạy gấp rút vậy?"
Tiểu Triệu xoay người lại nhìn thử xung quanh, hạ thấp giọng nói xuống: "Có người đến tìm em, em ở bên này vẫn ổn chứ?"
Tô Dư sắc mặt có hơi ngẩn ra, nhìn theo hướng mà Tiểu Triệu đang chỉ, thấy có người đang đứng trong góc khuất.
Người đó mặc chiếc áo sơ mi đen và quần tây, khuôn mặt được che kín lại.
Mà chỗ đấy cũng khá tối nên không bị những