Bỗng nhiên, Triệu Thần cảm thấy tốc độ đi của hai người bên cạnh đang dần chậm lại.
Anh ta hơi nhìn nghiêng sang, thấy biểu cảm của Bạch Y cùng Thẩm Ngạo Kỳ giống hệt nhau.
Ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng về phía trước.
Triệu Thần ngẩng đầu lên nhìn, thấy có bảy đến tám người đang đi về phía của bọn họ.
Bạch Y cùng Thẩm Ngạo dù không hẹn trước, nhưng cả hai đều dừng lại, quay sang nhìn nhau.
Là Chu Quỳnh Vũ, người đã lâu rồi không gặp Chu Quỳnh Vũ.
Trước kia cô từng đã xem một bộ phim, có một câu nói trong phim rất giống với tâm trạng của Bạch Y lúc này.
Mặc dù nói lâu ngày không gặp, nhưng lại cảm thấy mỗi ngày đều gặp nhau.
Thẩm Ngạo Kỳ cũng nhận ra Chu Quỳnh Vũ, quay sang nhìn cô ấy, rồi quay đầu lại nhìn Bạch Y.
Bạch Y đương nhiên hiểu ánh mắt này có ý gì, bĩu môi, ngầm đồng ý hành động của cậu ta.
Thẩm Ngạo Kỳ cảm thấy mọi chuyện rất thú vị, bình tĩnh xoay người lại, đi đến gần cạnh cửa sổ.
Ngồi xuống bệ cửa sổ, vắt chéo hai chân lên, tay đút túi quần, trên khóe môi nở nụ cười mà nhìn như không cười.
Mấy người có phía đối diện hình như cũng nhìn thấy bọn họ, có một người trong số bọn họ, vội vàng tiến lên phía trước mấy bước, mỉm cười chào hỏi: "Triệu chủ nhiệm."
"Ừ, Tiểu Trần, cậu đã vất vả nhiều rồi." Triệu Thần nở nụ cười khách sáo lịch sự, để tay lên vai người kia nói, "Đã lâu rồi không gặp, nếu chúng tôi có làm việc gì chưa chu đáo thì mong mọi người thông cảm."
Tiểu Chu tiến lên phía trước, bắt tay với Triệu Thần, lịch sự lên tiếng: "Không có đâu.
Mọi người đều tiếp đón chúng tôi rất cẩn thận."
Tuy đang nói chuyện với Triệu Thần, nhưng ánh mắt lại quay sang nhìn Bạch Y cùng Thẩm Ngạo Kỳ.
Mặc dù vẫn chưa đến mức coi đối phương là kẻ thù.
Nhưng đột nhiên lại nhìn thấy nhau ở đây, thực sự vẫn cảm thấy có hơi xấu hổ và khó xử.
Nhớ lại vụ việc rắc rối lần trước, anh ta phải rất vất vả mới thu xếp ổn thỏa mọi việc.
Nghĩ lại đến bây giờ vẫn còn cảm thấy sợ.
Tiểu Trần chính là người phụ trách liên hệ và bàn bạc công việc với Chu Quỳnh Vũ, "Hôm nay Chu tiểu thư muốn đi đến đây để tham quan sân khấu cùng kiểm tra mấy thiết bị âm nhạc.
Và giúp chúng ta phát hiện ra một vài sơ sót trong khâu chuẩn bị.
Để tí nữa tôi chạy đến nhắc nhở tổ sản xuất, bảo họ để ý kỹ hơn về mấy vấn đề này."
Triệu Thần cũng phụ họa nói theo: "Chu tiểu thư là người rất chuyên nghiệp.
Nên cô ấy có cái nhìn sắc sảo và chính xác hơn chúng ta rất nhiều.
Cậu tí nữa nhớ phải nhắc nhở cẩn thận cho mấy người kia biết, còn phải đứng ở đó giám sát bọn họ làm việc."
Ánh mắt của Chu Quỳnh Vũ toát lên tia sát khí, nhưng trên khuôn mặt vẫn tỏ ra rất bình thản.
Lạnh lùng nhìn về phía Bạch Y.
Bạch Y thản nhiên đón nhận ánh mắt đó, cô vẫn bình tĩnh nhìn về phía của Chu Quỳnh Vũ.
Bạch Y đột nhiên nhớ lại cảnh tượng lần trước ở trong phòng họp.
Và lần này cũng giống hệt với lần đó.
Tuy Chu Quỳnh Vũ vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng cô ấy không hề biết, cái ánh mắt của cô ấy đã để lộ ra suy nghĩ thật trong lòng cô ấy.
Là người thông minh thì phải biết che giấu cảm xúc thật ở trong lòng, nhất là khi người đối diện đang là kẻ thù không đội trời chung của mình.
Không biết liệu cô ấy có biết không, nhưng cô ấy đã lộ ra rất nhiều yếu điểm ở trước mặt cô.
Chu Cảnh Trạm lại là một con người khác hoàn toàn.
Tuy lúc nào cũng mang dáng vẻ bất cần đời.
Nhưng thực ra anh ta là một người rất tinh ý và nhạy bén.
Vừa thông minh, vừa khôn khéo.
Mỗi khi nói chuyện với anh ta, mọi người sẽ cảm thấy rất dễ chịu và thoải mái.
Tại sao cùng là người một nhà, nhưng lại khác nhau một trời một vực như vậy.
"Tiểu bạch, đã lâu rồi không gặp." Bầu không khí kỳ lạ này kéo dài không được bao lâu, Chu Quỳnh Vũ chủ động lên tiếng phá vỡ sự im lặng, mỉm cười nói, "Gần nhất mọi chuyện vẫn tốt chứ? Đang bận rộn với dự án phim mới à?"
Giọng điệu tuy có hơi xa cách nhưng vẫn giữ được phép lịch sự.
Nếu người nào không biết, chắc cũng không tin hai người này vừa mới xảy ra trận tranh cãi nảy lửa trên mạng.
Bạch Y nhếch khóe môi lên, nửa thật nửa giả nói: "Cũng nhờ ơn phúc của Chu tiểu thư, mà dạo gần đây mọi thứ trôi qua dễ dàng hơn.
Nếu Chu tiểu thư bớt để ý tới tôi, thì tôi nghĩ mọi chuyện sẽ càng trở nên tốt hơn."
Chu Quỳnh Vũ nụ cười trên khuôn mặt trên cứng ngắt.
Từng câu từng chữ Bạch Y nói ra, tất cả đều đang muốn công kích và chế giễu cô ấy.
Khiến cô ấy nhớ lại chuyện xấu hổ mấy hôm trước.
Chu Quỳnh Vũ luôn coi thường mấy cái chuyện kiểu này.
Với xuất thân của cô ấy, tài năng, độ nổi tiếng, và niềm kiêu hãnh không cho phép cô ấy chịu nhận thất bại trước đối phương.
Mà Bạch Y là loại người không thuộc cùng một đẳng cấp với cô ấy.
Thậm chí, cô còn khinh thường lúc nào cũng phải cúi đầu xuống nói chuyện với Bạch Y.
Chính Chu Quỳnh Vũ cũng không rõ vì sao mình lại chán ghét và căm thù Bạch Y đến mức như vậy.
Dường như đó là theo bản năng, chỉ cần Bạch Y nói ra một câu, cô ấy đều cảm thấy đối phương muốn gây sự với mình.
Tuy nhiên, rõ ràng đang ngồi chờ đối phương phải chạy đến xin lỗi mình.
Đột nhiên mọi chuyện lại bị thay đổi trong phút chót.
Rõ ràng đang muốn dạy cho đối phương một bài học, cuối cùng lại thành "tự lấy đá đập chân mình".
Nhìn tình hình có vẻ căng thẳng, Triệu Thần thầm oán trách ở trong lòng, nhưng vẫn lên tiếng hòa giải: "Hôm nay thực sự rất trùng hợp.
Bạch tiểu thư muốn đến thăm hậu trường của chương trình chúng tôi, nhân tiện đến xem buổi tập luyện của các thực tập sinh.
Mà chương trình của chúng tôi đang được rất nhiều người yêu thích.
Chu tiểu thư..."
"Vị này là?" Chu Quỳnh Vũ trực tiếp đánh gãy lời nói của Triệu, hơi nâng cằm lên, nhìn về phía của Thẩm Ngạo Kỳ đang ngồi, giọng điệu có hơi kiêu căng.
Thẩm Ngạo Kỳ đang mãi cúi đầu xuống, để ngắm nhìn đôi giày cậu ta vừa mới mua.
Nghe thấy có người nhắc đến mình, thì dùng giọng điệu lười biếng hỏi: "Tôi?"
"À, vị này chính là Thẩm tổng, là nhà đầu tư chính của chương trình chúng ta.
Chính là vị tổng giám đốc của tập đoàn XX.
Hôm nay anh ấy dẫn Bạch tiểu thư đi đến đây thăm quan."
Tổng giám đốc?
Chu Quỳnh Vũ hơi nheo mắt lại.
Im lặng quan sát thật kỹ Thẩm Ngạo Kỳ, môi của cô ấy mím chặt lại, trầm tư suy nghĩ.
Mấy người đi bên cạnh Chu Quỳnh Vũ nghe thấy vậy lập tức thay đổi sắc mặt.
Tuy bọn họ không hiểu rõ mấy chuyện trên thương trường.
Nhưng tập đoàn này thường xuyên xuất hiện ở trên truyền thông.
Bọn họ đương nhiên đã từng nghe qua cái tên của tập đoàn này.
Thẩm Ngạo Kỳ hôm nay mặc bộ quần áo thể thao đơn giản.
Lúc đi ra ngoài vẫn chưa kịp chải tóc, nên nhìn tóc có hơi rồi.
Không mặc vest, đi giày da, hay cầm theo túi công văn.
Thậm chí đến cả cái bảng tên cũng không đem theo.
Nếu không phải nhìn bộ dạng của cậu ta nhìn rất đẹp trai, chắc chả ai để ý tới cậu ta.
Nhưng bây giờ khi biết được danh tiếng thực của người này, mọi người đều vội vàng quay sang nhìn.
Nhìn cậu ta rất đẹp trai vừa gợi cảm lại có vẻ rất quyến rũ.
Nhìn bộ dạng lúc này, khiến cho cậu ta nhìn rất trẻ, trông giống như dáng vẻ như một cậu sinh viên.
Thẩm Ngạo Kỳ đột nhiên bị tất cả mọi người quay sang nhìn, lúc đầu cảm thấy có hơi bất ngờ, sau đó lại chuyển sang nghi ngờ, ánh mắt hiện rõ sự đắc ý, nở nụ cười lưu manh nói: "Cô chính là Chu tiểu thư phải không? Tôi đã nghe thấy danh tiếng của cô từ lâu.
Chương trình là hạng mục mà công ty tôi đang rất chú trọng.
Tôi cũng vừa được cấp dưới thông báo, Chu tiểu thư chính là vị khách mời sẽ xuất hiện ở đêm bán kết.
Tôi sẽ mong mình sẽ có được cơ hội hợp tác và làm việc với Chu tiểu thư."
Chu Quỳnh Vũ im lặng không lên tiếng trả lời.
Người đại diện Tiểu Chu quay sang nhìn Bạch Y, lại đem ánh mắt chuyển sang nhìn Thẩm Ngạo Kỳ, vội vàng lên tiếng: "Chúng tôi rất mong chờ cơ hội hợp tác lần này.
Có cơ hội được kết bạn và làm quen với Thẩm tổng, chúng tôi rất vinh dự."
"Thẩm tổng, ngài và Tiểu Bạch đều rất thích chương trình này đúng không?" Giữ im lặng một lúc rất lâu, đột nhiên Chu Quỳnh Vũ lên tiếng, "Tôi và Tiểu Bạch thực sự rất có duyên với nhau.
Sở thích của hai người chúng ta thực sự rất tương đồng."
Bạch Y quay mặt nhìn sang chỗ khác, giữ im lặng không lên tiếng
Thẩm Ngạo Kỳ lập tức đứng dậy, nở nụ cười rạng rỡ nói: "Đương nhiên rồi, tôi là người làm ăn.
Bất cứ hạng mục nào có thể kiếm ra tiền thì tôi đều thích." Nói xong thì nắm chặt lấy tay Bạch Y, nháy mắt ra hiểu, "Đi thôi, đi đến gặp mấy thực tập sinh đi."
"Ừ, đúng đúng đúng." Không khí đang ngày càng căng thẳng, Triệu Thần đang rất đau khổ vì không nghĩ ra cách để giải quyết.
Đột nhiên lại tìm thấy một bậc thang đi xuống, "Tôi còn phải dẫn Thẩm tổng cùng Bạch tiểu thư đến phòng nghỉ để gặp gỡ các thực tập sinh.
Để họ cho các cô ấy lời khuyên và mấy lời động viên.
Còn về chuyện hợp tác, Tiểu Trần cậu thay tôi bàn bạc thật kỹ với đoàn đội của Chu tiểu thư.
Còn về việc tuyên truyền, Tiểu Chu, lại làm phiền tới anh nhiều rồi."
Nghe thấy vậy, Chu Quỳnh Vũ liền tránh đường, mấy người kia cũng làm theo.
Vừa hay đủ cho ba người bọn cô đi qua.
Bạch Y vì phép lịch sự trước khi đi còn quay sang chào tạm biệt mấy người này, rồi ngay lập tức rời đi.
Lúc đi ngang qua người của Chu Quỳnh Vũ, cô còn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của đối phương, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, rồi đến cổ và phía sau lưng.
Bạch Y phớt lờ tới ánh mặt của cô ta, cô vẫn đi thẳng về phía trước.
Dù gì cả hai đã là người trưởng thành, thì tốt nhất đừng có giống mấy đứa trẻ con cấp 1.
Cứ lao về đánh chửi nhau thì còn gì là thú vị nữa.
Sau nhiều năm kinh nghiệm làm việc ở nơi công sở, đã từng trải qua rất nhiều sự thị phi cùng lời đám tiếu.
Thì ít nhất cô cũng học được sự bình tĩnh và khôn khéo.
Bạch Y không hề sợ Chu Quỳnh Vũ, cô chỉ không muốn mọi việc trở nên phức tạp mà thôi, bây giờ cô trong mắt Chu Quỳnh Vũ là kẻ chạy đến phá đám, lại còn chạy đến chủ động nói chuyện với cô.
Chắc chắn không hề có ý đồ tốt.
Tốt nhất là cô nên bình tĩnh, chủ động lấp đất để ngăn nước lũ.
Chờ