Bạch Y để tiền vào trong túi giấy.
Đây chính là số tiền đầu tiên mà cô kiếm được từ khi đến thế giới này.
Mặc dù cô chỉ đang thay nguyên chủ hoàn thành nốt cốt truyện.
Nhưng Bạch Y nghĩ mình vẫn nên nói câu cảm ơn với Trình Minh Ý.
Nếu lần trước, nam chính trực tiếp giao cô cho mấy đồng chí cảnh sát.
Chắc chắn cốt truyện còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc.
Thượng đế, Jesus, phật tổ, bồ tát, cảm ơn các ngài đã phù hộ độ trì cho tôi!
Bạch Y: "Cảm ơn anh đã giới thiệu công việc này cho tôi.
Mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi."
Trình Minh Ý khẽ gật đầu: "Ngày mai cô có cần phải đến đoàn làm phim không?"
Truyện được dịch bởi Mapleleave hãy đọc ở trang chính chủ có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Y: "Tạm thời tôi sẽ không đến đấy, tuy nhiên tôi đã để lại phương thức liên lạc đưa cho trợ lý của Trình tổng rồi, nếu có công việc thích hợp, bọn họ sẽ gọi điện thông báo cho tôi."
"Thái độ làm việc của cô rất nghiêm túc, tôi đều nhìn thấy được." Trình Minh Ý bình thản nói.
Bạch Y nở nụ cười dịu dàng, "Không thể để anh cùng Trình tổng mất mặt được.
Tuy tôi mới tiếp xúc với công việc diễn xuất.
Nhưng tôi học mấy cái này rất nhanh."
"Không sai, tôi rất thích những nhân viên chăm chỉ làm việc."
Trình Minh Ý dùng cái cách mà các tổng tài bá đạo trong phim thường hay dùng, khiến cho cô bật cười.
Nhất là khi nghĩ đến cái cảnh nam chính dùng khuôn mặt than này.
Để đi theo đuổi vợ.
Vì nữ chính làm những hành động khiến ông trời còn phải cảm động.
Nghĩ đến mấy chuyện này, cô liền không nhịn được, bật cười khúc khích.
Trình Minh Ý quay sang nhìn cô, "Vì sao cô lại cười?"
"Không có gì." Bạch Y mím chặt môi,"Tôi nghĩ đến ngày hôm nay gặp được Trình tổng với lại còn làm quen với rất nhiều người trong đoàn làm phim.
Tôi cảm thấy rất vui.
Nên không khống chế được cảm xúc."
"Ừ, Minh Hi cùng cô nói chuyện gì?"
"Chỉ nói vài ba câu chuyện liên thiên thôi."
"Hàn huyên những chuyện gì?"
Ngữ điệu của anh rất thản nhiên, nhưng cũng đánh tan cái lý do vớ vẩn mà cô dùng để bao biện.
Đã như vậy, cô liền đem hết những gì mình trò chuyện cùng với Trình Minh Hi ra kể cho anh nghe.
Còn tường thuật lại những lời mà Trình Minh Hi nói với cô.
Trình Minh Ý sau khi nghe xong, hạ giọng xuống: "Em trai của tôi nhiều khi nói chuyện hơi mất lịch sự.
Cô đừng để tâm tới những gì nó nói."
"Nghĩ nhiều chuyện cái gì?" Bạch Y nhếch khóe môi lên, "Công việc ngày hôm nay của tôi cũng làm thế thân cho người khác.
Cảm thấy điều anh ấy nói cũng khá đúng."
"Cảm thấy công việc này rất vất vả?"
"Không vất vả, cảm thấy rất thú vị." Cùng tiếp xúc với kiểu người tương tự như nguyên chủ, cô cảm thấy mình đã thu được vài thành quả nhất định.
Trình Minh Ý nghiêng đầu sang, nhìn thấy nụ cười trong sáng thuần khiết kia, anh cố nhìn thẳng về phía trước, tập trung lái xe.
***
Ở chung với nhau mấy ngày, Bạch Y cũng dần hiểu được tính cách của Trình Minh Ý.
Cuộc sống anh rất bận rộn, lúc nào cũng công việc.
Mỗi lần thấy Trình Minh Ý là lại thấy anh đang dùng máy tính để làm việc.
Chắc đối với anh, cô cơ bản là không khí.
Trừ lúc có điện thoại gọi đến, lúc thì họp, lúc thì bàn chuyện với đối tác.
Có khi cả buổi tối anh không thèm nói với cô một câu nào.
Điều khiến cho cô cảm thấy vui, Trình Minh Ý cùng cô có chung một sở thích, đó là uống trà.
Điều đó khiến cô lấy làm cái cớ thích hợp để nói chuyện với nam chính.
Ừ, ít nhất cũng có thể coi đây là thứ duy nhất khẳng định cô vẫn còn tồn tại.
Nhà Trình Minh Ý có một bộ ấm trà làm từ gỗ đinh hương.
Đối với những người yêu trà thì đây là một món đồ rất quý giá.
Cái kệ gỗ lúc trước trống trơn bây giờ được trưng bày rất nhiều loại trà.
Bạch Y ngồi pha trà suốt hai tiếng đồng hồ cũng không thấy chán.
Cô nghiên cứu từng loại trà một, cảm thấy một loại trà có mùi hương rất thơm.
Cô rót đầy ba chén trà.
Đưa nó tới trước mặt của Trình Minh Ý.
"Uống trà."
"Ừ, cảm ơn."
"Mùi vị có ổn không?"
"Nếu để nước nguội hơn thì vị trà sẽ thơm hơn."
Đây chính là buổi tối mà cả hai người trò chuyện với nhau nhiều nhất.
Bạch Y giữ im lặng tiếp tục quan sát, mấy ngày hôm nay Trình Minh Ý cũng dần tiếp nhận chuyện có một người nữa đang sống ở trong căn nhà này.
Mặc dù những lời anh nói với cô không nhiều, nhưng ít nhất anh không để ý đến việc bây giờ cô đã có tiền, đã tự lo cho bản thân mình được.
Nhưng anh chưa từng nhắc đến chuyện đuổi cô đi.
Mọi chuyện diễn ra rất tốt đẹp, thời gian mà cô ở đây không có nhiều, chỉ cần tránh va chạm với nữ chính.
Cô tin mình có thể rút lui trong an toàn.
Bạch Y rất hài lòng, vừa ngồi thưởng thức trà.
Tay cầm điện thoại lên mạng xem chút tin tức liên quan tới kinh tế tài chính.
Trước kia, kỳ nghỉ dài nhất mà cô từng có là khoảng nửa tháng.
Hiện tại là khoảng thời gian nhàn rỗi nhất mà cô từng trải qua.
Nếu hiện tại cô không nắm bắt được tình hình những chuyện xảy ra trên thế giới.
Thì cô sẽ tụt lùi so với thời đại.
Mà cuộc sống kiểu như thế này sẽ sớm kết thúc.
Có rất nhiều thứ đang chờ cô ở phía trước.
Lịch trình công việc tháng này của Trình Minh Hi chủ yếu là quay phim cùng đóng quảng cáo.
Trình Minh Ý phải thay anh ta xử lý những công việc ở công ty giải trí.
Thế nên mỗi ngày anh phải làm việc đến tận khuya mới hoàn thành xong công việc.
Mà lúc này, Bạch Y ngồi yên bất động, im lặng ngồi ở phòng khách.
Từ từ thưởng thức ly trà.
Trình Minh Ý thi thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn, anh im lặng quan sát cô.
Cô thậm chí còn không phát hiện ra hành động của anh.
Vẫn tiếp tục chăm chú quan sát chén trà, dường như ly trà ấy là cả thế giới của cô.
Thậm chí còn không thèm để ý tới anh hay xem anh đang làm việc gì?
Cô có thể thích ứng rất nhanh trong mọi hoàn cảnh, anh có cảm giác cô là người rất lạnh lùng.
Ừ...!lại suy nghĩ liên thiên rồi.
Ánh mắt của Trình Minh Ý trở nên dịu dàng hơn.
Anh lại tiếp tục với công việc của mình.
Cuộc sống của anh chỉ quanh quẩn giữa công việc và gia đình.
Và mọi thứ như đã được sắp đặt từ trước.
Từ khi cô xuất hiện, anh mới cảm nhận được màu sắc mới lạ trong cuộc sống tẻ nhạt của mình.
Bạch Y luôn dành nửa thời gian trong ngày, để nghỉ ngơi lấy lại sức.
Vào ngày hôm nay, Bạch Y lục lọi trong túi đồ.
Đúng lúc ấy cô nhìn thấy chiếc điện thoại của nguyên chủ.
Điện thoại mà cô đang dùng là của Trình Minh Ý đưa, trong danh bạ chỉ có vài số điện thoại.
Mà điện thoại của nguyên chủ cô không dám đụng.
Nhưng mà nguyên chủ đã biến mất trong một khoảng thời gian.
Cô cũng không biết liệu người nhà của cô ấy đang lo lắng cho người đi tìm cô ấy không?
Bạch Y mím chặt môi, cô nhìn chằm chằm chiếc điện thoại kia, đắn đo và phân vân mãi.
Mười phút sau, cô quyết định khởi động máy.
Điện thoại vừa lên,