Không muốn quá gây chú ý, Lãnh Tinh Duệ tránh khỏi ma trảo của Hứa Tĩnh Nhu, thế nhưng cô ta không biết điểm dừng là ở đâu và cố xông lên, muốn lôi kéo anh.
Liếc mắt thấy bóng dáng quen thuộc đang tiến lại gần, mặt Lãnh Tinh Duệ lạnh lẽo, chân dài duỗi thẳng về phía trước, nhẹ nhàng hích một phát bên sườn, Hứa Tĩnh Nhu liền ngã nhoài ra đất.
Bởi vì chỗ này có chút gồ ghề, đá li ti cũng có rất nhiều, vậy nên khi mông bị đập mạnh xuống, cô ta liền hét the thé lên như heo chọc tiết.
- Aaaaaaaaaaaaaaa
Chim đậu trên cành bị dọa cho bay toán loạn, mọi người cũng giật thót tim mà nhìn sang bên này.
Thấy người phát ra âm thanh kinh thiên động địa này là Hứa Tĩnh Nhu, ai nấy đều lắc đầu thở dài.
Trong cái huyện nhỏ này ai lại không biết bản tính của cô ta.
Ham ăn nhưng biếng làm, không muốn bỏ ra cái gì nhưng lại muốn hưởng hết mọi thứ.
Những cô gái trẻ "bán" mình để có tiền mua quần áo son phấn không bao giờ thiếu, dù sao giai cấp giàu nghèo chênh lệch nhau nhiều như thế, không đi đường ngang ngõ tắt thì khó mà có tiền tiêu xả láng.
Nhưng đáng giận là cô ta lại dùng số tiền dơ bẩn đó để dụ dỗ trai trẻ "chơi" với mình, nhiều con trai trong huyện bị sa đọa vào cái lưới kinh tởm đó và việc đấy còn khiến cho người bên ngoài có cái nhìn tiêu cực về phụ nữ ở đây, cho rằng tất cả đều giống như cô ta.
Đó là do Hứa Tĩnh Nhu còn đi rêu rao bản thân là người ở chỗ này.
Lãnh Tinh Duệ bị mọi người nhìn với ánh mắt sáng ngời, trầm trồ bàn tán về cú hích sạch sẽ lưu loát của anh.
Không quan tâm tới xung quanh, Lãnh Tinh Duệ chạy đến gần Kiều Vũ, tay nắm lấy tay cô, dùng ánh mắt long lanh đầy ủy khuất và sợ hãi nhìn cô:
- Tiểu Vũ, bà thím này muốn giở trò lưu manh với tớ, tớ sợ quá!
Đem mặt cọ tới cọ lui vào cổ Kiều Vũ, những ngọn tóc mềm mại xoẹt qua vành tai cô, chui vào một chút rồi lại chui ra.
Kiều Vũ bị anh làm cho ngứa ngứa buồn buồn, có chút muốn cười nhưng lại không dám.
Người yêu bị khác phái trêu đùa, đây không phải hoàn cảnh tốt để cười vui vẻ.
Thế nhưng rõ là mạnh mẽ làm người ta sõng soài ra đất rồi nhưng lại như chú mèo nhỏ chạy đến chân chủ nhân làm nũng, muốn được an ủi.
Chắc ngoại trừ Lãnh Tinh Duệ, không ai như thế nổi đâu.
Vuốt mái tóc đen nhánh của anh, Kiều Vũ dịu dàng nở nụ cười, lời nói chân thật không hề có sự qua loa:
- Vậy giờ phải làm gì cậu mới hết giận?
Kiều Vũ lớn hơn Lãnh Tinh Duệ mấy tháng, vậy nên xưng hô anh - em cũng làm cô cảm thấy hơi ngại, may quá cuối cùng anh cũng trở lại cách gọi như bình thường.
Lãnh Tinh Duệ nhếch môi, ý cười ngập tràn trong đôi mắt sáng:
- Cái gì cũng được sao?
Mĩ nam nhướng mày đẹp, mắt sâu thẳm nhìn Kiều Vũ, thấy thôi cũng biết ý nghĩa sâu xa của biểu cảm ái muội này là gì.
Có mấy người vẫn đang tò mò nhìn về phía này, biết là bọn họ không có ý xấu gì, thế nhưng cứ nghĩ đến cử chỉ thân mật của hai người đều đang lọt vào tầm mắt của họ, cô lại xấu hổ.
Hazzz, trách là phải