Ra bên ngoài, mặt Lãnh Tinh Duệ vẫn mang biểu cảm muốn nói rồi lại thôi.
Nghĩ đi nghĩ lại anh vẫn không nhịn được mà hỏi cô:
- Chỉ cần như vậy thôi hả? Nếu gia trưởng của bọn họ thuyết phục được nhà trường bỏ qua thì sao?
Giờ Kiều Vũ đã là người của mình, Lãnh Tinh Duệ biết thế nên càng không muốn cô bị ủy khuất bởi bất cứ điều gì.
Anh tự nhận bản thân không phải người tốt bụng gì cả, vì tôn trọng quyết định của bạn gái nhỏ nên mới cố nhịn đến giờ.
Kiều Vũ nắm lấy tay anh, nói:
- Vậy là tốt rồi.
Thấy đằng sau không có ai, đám Lâm Trác Vỹ thì đi ở phía trước, cô liền can đảm nhón chân lên, môi đỏ thơm chụt vào má anh.
- Tinh Duệ, cảm ơn cậu.
Không để Lãnh Tinh Duệ kịp phản ứng lại, cô nhân lúc anh ngơ ngác mà chạy vọt đến chỗ mấy người còn lại.
Lãnh Tinh Duệ chỉ thấy Kiều Vũ như con én nhỏ bay qua mình, ánh mắt không chệch mà nhìn được vẻ ngại ngùng đáng yêu của cô.
Anh vẫn lạnh băng bình tĩnh, chỉ có môi mỏng nhếch lên cùng với tiếng gào thét không yên ả trong lòng mới biểu đạt nỗi kích động của anh.
Aaaaaaaa, Tiểu Vũ đáng yêu quá, muốn ôm ôm hun hun...
- Lãnh Tinh Duệ?.
Ngôn Tình Ngược
Giọng nói ngờ vực không xác định xuất hiện bên tai.
Hai trai hai gái chạy chậm lại gần.
- Thật là em rồi!
Một cô gái trong đó vui vẻ reo lên, thân hình thom thả xinh xắn suýt dựa sát vào người Lãnh Tinh Duệ.
Tìm mãi vẫn không thấy người, đang lúc nhụt chí muốn mời người khác thì lại gặp được.
Đây có lẽ là sự sắp xếp định mệnh!
Đám Kiều Vũ dừng chân, không hiểu gì mà nhìn anh.
Lãnh Tinh Duệ bị dọa hú hồn, mải móng cầm tay cô giải thích:
- Tớ không biết bọn họ là ai cả.
Đột nhiên xông đến làm như thân thiết lắm, nhỡ đâu bảo bảo của anh hiểu lầm thì sao?
Hà Bảo Nguyên ho nhẹ một tiếng:
- Bọn anh là người của hội học sinh, có chút chuyện muốn nói với bạn học này nhưng mấy ngày cũng chưa gặp được nên lúc này hơi kích động.
Mong các em thông cảm.
Miệng thì nói, mắt lại liếc Kiều Vũ.
Đường đường là thiếu gia của Lãnh gia mà lại bị một cái hôn của cô gái làm cho đỏ tai?
Khó gần, có bệnh sạch sẽ, ghét tiếp xúc với người khác giới?
Quả nhiên tin đồn không đáng tin.
- Tôi không có chuyện gì muốn nói hết.
Lãnh Tinh Duệ mặt lạnh quay đi, tay muốn kéo Kiều Vũ đi luôn.
Phá hỏng khoảng thời gian dư vị lại nụ hôn của anh lại còn đòi nói chuyện?
Mơ tưởng!
- Từ từ
Mộng Nhĩ vươn tay muốn với cánh tay của Lãnh Tinh Duệ, ai ngờ anh lại không giữ chút mặt mũi cho cô ta, tránh khỏi ma trảo làm bước chân của cô ta vì gấp gáp xông lại mà có chút lảo đảo suýt ngã.
Mặt đẹp trắng bệch, môi vểnh lên như giận dỗi.
Lần đầu tiên có người không quan tâm đến cô ta, lạnh nhạt như thế là vì cái gì?
Lãnh Tinh Duệ lạnh nhạt lên tiếng:
-