Sắc mặt của Hạ Tuyết thay đổi khi nghe thấy giọng của Trương Tử Sơn, ngày hôm nay hình như là một ngày không may mắn, cô đã cố gắng tránh né không chạm mặt với hắn thì đụng phải Hoắc Thiên Ân, đang muốn thoát khỏi vị hôn phu cũ đó thì tên họ Trương kia đã đuổi đến.
Trước mặt, sau lưng đều là người mà Hạ Tuyết không bao giờ muốn chạm mặt.
"Tôi đã nói rồi, cô xem, còn chưa đến năm giây thì cô phải hối hận rồi đó!"
Hoắc Thiên Ân châm chọc.
"Ngậm miệng của anh lại đi." Hạ Tuyết lạnh giọng: "Tổng giám đốc Trương, hình như chúng ta không quen thân đến độ gặp mặt phải đuổi theo để chào hỏi nhỉ?"
"Hạ Tuyết, tôi đã nói cô đừng có lần nào gặp tôi, cô cũng tỏ thái độ xa cách với tôi được không? Thật sự cô làm vậy khiến tôi đau lòng lắm đó!"
Trương Tử Sơn cười khổ.
"Đó là chuyện của anh, không liên quan gì đến tôi cả, hai vị tổng giâm đốc, làm ơn tránh đường, tôi còn phải về nhà chờ chồng sắp cưới của tôi."
Hạ Tuyết rồi định bỏ đi, tuy nhiên Trương Tử Sơn đã giữ cô lại.
"Đừng gấp như vậy, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô."
"Tổng giám đốc Trương, giữa tôi và anh không có gì để nói."
Hạ Tuyết nhấn mạnh.
"Sao lại không có chuyện để nói chứ? Hạ Tuyết cho tôi năm phút thôi, nếu cô khônh nghe chuyện này sẽ hối hận đó."
Trương Tử Sơn nài nỉ.
"Năm giây cũng không được.
Xin lỗi, tôi không rảnh cùng anh nói chuyện phím.
Tổng giám đốc Trương, mong rằng đây là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta, tôi không hy vọng lại thấy anh trong phạm vi mười mét."
Hạ Tuyết nói xong lườm Trương Tử Sơn lẫn Hoắc Thiên Ân rồi mới đi khỏi.
Cũng như lúc nãy, cô cố gắng chạy thật nhanh ra khỏi trung tâm thương mại, bắt taxi để về nhà.
Cô không biết cuộc gặp mặt tay ba này có bị ai nhìn thấy hay không, nếu lỡ có người trông thấy thì chắc chắn lại gặp rắc rối.
"Tổng giám đốc Trương dừng bước, lúc nãy Hạ Tuyết đã nói là không muốn nhìn thấy mặt anh, anh hãy tôn trọng ý nguyện của cô ấy."
Hoắc Thiên Ân đưa tay cản Trương Tử Sơn lại khi thấy hắn có ý định đuổi theo Hạ Tuyết.
Mặc dù hắn vẫn luôn không thích cô ấy, nhưng vì mặt mũi của nhà họ Hoắc và anh trai, hắn không thể để Trương Tử Sơn quấn lấy Hạ Tuyết gây ra tai tiếng.
"Tổng giám đốc Hoắc đang thay anh trai nói chuyện hay là mượn cớ để loại bớt một người theo đuổi vì bản thân anh vậy? Lúc trước anh lạnh lùng với Hạ Tuyết, bây giờ thấy cô ấy hạnh phúc bên anh trai nên đố kỵ rồi phải không?"
Trương Tử Sơn hỏi mỉa.
"Tôi đang thay anh trai tôi nói chuyện thôi, tổng giám đốc Trương nghĩ nhiều rồi.
Tôi không đố kỵ hau yêu thích gì Hạ Tuyết cả!"
Hoắc Thiên Ân nhấn mạnh.
"Tự hỏi lương tâm mình xem những gì anh đang nói có đúng không?"
"Tôi đang nói rất đúng.
Tổng giám đốc Trương đừng suy bụng ta ra bụng người rồi nghĩ ai cũng phải u mê Hạ Tuyết!"
Hoắc Thiên Ân lạnh nhạt.
"Tổng giám đốc Hoắc cứ cứng miệng không chịu nhận như vậy thảo nào Hạ Tuyết lại bỏ rơi anh.
Yêu một người thì phải dũng cảm đối diện và theo đuổi, người như anh chỉ tổ cô độc suốt đời thôi!"
Trương Tử Sơn cười cợt.
"Tôi có cô độc suốt đời hay không, không liên quan gì tổng giám đốc Trương, càng không phải vì tôi không nhận tôi ganh tị với anh trai của mình.
Tổng giám đốc Trương nói nhiều như vậy, có phải muốn tẩy não kích động tôi không? Xin lỗi, tôi không dễ mắc bẫy vậy đâu."
"Tổng giám đốc Hoắc đề cao bản thân mình quá rồi."
"Tôi chỉ nói theo lời nói của anh nãy giờ thôi."
"Tôi lại không thấu vậy!"
"Anh không thấy vậy là chuyện của anh, khônh phải vấn đề của tôi.
Xin lỗi, tôi còn có chuyện phải làm không thể ở nói chuyện phím với anh!"
Hoâc Thiên Ân nói rồi dứt khoác bỏ đi.
Cõ lẽ hắn đã hiểu phần nào cảm giâc của Hạ Tuyết mỗi khi gặp mặt Trương Tử Sơn.
Con người này hoàn toàn không giống với vẻ ngoài của hắn.
Trương Tử Sơn đứng tại chỗ, hắn không vội rời khỏi nơi này, người của nhà họ Hoắc luôn luôn là thế, suốt bao nhiêu năm trời không hề có thay đổi gì, bọn họ lúc nào cũng cho bản thân mình là nhất, Hạ Tuyết