Suốt một tuần này Hạ Tuyết luôn mơ thấy ác mộng, trong cơn mơ, lúc nào cô cũng nhìn thấy Trương Tử Sơn đang truy bắt mình, mỗi lần tỉnh giấc, áo ngủ luôn luôn ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt Hạ Tuyết cũng tái nhợt khiến Hoắc Đình Kiêu cực kỳ lo lắng.
Chẳng những vậy, lúc nào Hạ Tuyết cũng nói rằng Trương Tử Sơn đang ở quanh cô mặc dù Hoắc Đình Kiêu nhiều lần kiểm tra nhưng không thấy gì cả.
Từ lần Hạ Tuyết bị bắt cóc đến nay, gần như cô đã bị ám ảnh bởi tên khốn đó.
Hôm nay Hạ Tuyết có một cuộc hẹn với bác sĩ tâm lý, đây là do Hoắc Đình Kiêu sắp xếp làm kiểm tra xem có phải cô đang mắc một căn bệnh tâm lý nào đó hay không.
Văn phòng của bác sĩ rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nhạc du dương, êm dịu ra thì không còn âm thanh nào khác.
Hạ Tuyết làm theo những gì bác sĩ nói, cô thả lõng cơ thể nằm lên chiếc ghế dài, nhắm mắt lại trả lời những câu hỏi của bác sĩ.
"Cô Hạ, bây giờ cô đang ở trên một bãi cát trắng, cảnh vật chỗ này rất đẹp, có hàng dừa, tiếng sóng biển rì rào...!Cô nói xem, lúc này cô đang muốn gặp ai nhất?"
Người Hạ Tuyết muốn gặp nhất lúc này chính là đàn chị ở thế giới hiện thực của cô, người luôn bảo vệ cô và cho cô lời khuyên mỗi khi cô gặp rắc rối.
"Cô Hạ, tiếp theo cô sẽ đi một quãng đường nữa, lúc này cô hãy nói xem người mình muốn gặp nữa là ai?"
Hạ Tuyết lại đi thêm một đoạn, lúc này, xuất hiện trước mặt cô là Hoắc Đình Kiêu, hắn là người đầu tiên sau khi cô xuyên qua gặp gỡ, không chỉ vậy, mỗi lần cô gặp rắc rối, cũng là hắn xuất hiện giúp đỡ cô.
Bác sĩ hướng dẫn lại nói tiếp và Hạ Tuyết làm theo trong vô thức, cô gặp gỡ hết người này đến người khác, kể cả Giang Hồng Nguyệt đã mất cũng đang ở trước mặt cô.
Hạ Tuyết rất vui vẻ, cô trò chuyện với tất cả mọi người, cảnh vật xung quanh cũng đột nhiên trở nên tươi đẹp hơn.
Đột nhiên, bầu trời đang trong xanh bỗng trở nên xám xịt, mây đen vần vũ giăng kín khắp nơi, sấm chớp cũng xuất hiện vang lên từng tiếng gầm đáng sợ, Hạ Tuyết hốt hoảng nhìn những người xung quanh đang dần dần biến mất, cô cố gắng giữ từng người một nhưng không thể nào làm được.
Hạ Tuyết vô cùng hốt hoảng, cô gào khóc trong tuyệt vọng, mọi thứ xung quanh dần dần tối đen như mực, Hạ Tuyết muốn chạy trốn nhưng cô không biết đi đường nào, cô nhìn bốn phía xung quanh cố gắng tìm kiếm cho mình một lối thoát.
"Tiểu Tuyết, tôi lại tìm được em rồi!"
Giọng nói của Trương Tử Sơn khiến Hạ Tuyết càng thêm sợ hãi.
Cô không biết âm thanh ghê tởm đó phát ra từ đâu, cô chỉ biết là nó cứ văng vẳng bên tai không dừng lại.
Hạ Tuyết bịt tai nhắm mắt lao nhanh về phía trước, cô mặc kệ đó là chỗ nào, Hạ Tuyết chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi giọng nói ám ảnh của Trương Tử Sơn mà thôi.
"Cô Hạ, cô Hạ!"
Bác sĩ tâm lý lay tỉnh Hạ Tuyết.
Cô ngồi bật dậy, đầu óc quay cuồng nhìn cảnh vật xung quanh, đây là văn phòng bác sĩ điều trị hay lại là một giấc mơ khác? Đó là bác sĩ hay Trương Tử Sơn đang cải trang? Hạ Tuyết không biết, cô không dám khẳng định bất cứ điều gì.
Đột nhiên Hạ Tuyết đứng dậy