Tiếng rống của Hoắc Thiên Ân vọng ra từ điện thoại phá tan sự tĩnh lặng của phòng bệnh.
Hoắc Đình Kiêu vừa lái xe về nhà, vừa nghĩ đến chuyện đó khiến hắn cứ cười mãi.
Bây giờ chắc là Hoắc Thiên Ân đang rất tức tối.
Hắn không chỉ mất đi cổ phần, mà còn bị mất mặt trước nhà họ Hạ.
Tuy rằng là hai anh em cùng cha cùng mẹ, nhưng Hoắc Thiên Ân vô cùng tự phụ, hắn luôn cho bản thân là người ưu tú, nhưng tên em trai này chưa từng biết, trong khá nhiều lĩnh vực hắn ta vẫn luôn tự hào, là được Hoắc Đình Kiêu nhường cho.
Cũng giống như Hạ Tuyết nói, Hoắc Thiên Ân chưa từng tự tay chiếm lấy thứ gì, tất cả đều do người nhà ban phát.
Chiếc xe vừa lái vào cổng, Hoắc Đình Kiêu đã thấy bóng dáng đi đi lại lại của Hoắc Thiên Ân.
Hắn vò đầu, bứt tóc giống như đang phát điên.
Người hầu trong nhà không ai dám tiến lên khuyên ngăn hắn.
Hoắc Đình Kiêu để xe cho một người hầu khác lái vào gara.
Hắn thong thả, vừa đi vừa huýt sáo vô cùng vui vẻ.
Nhìn thấy bộ dạng này của anh trai, Hoắc Thiên Ân càng nổi điên.
"Có phải anh thông đồng với cô ta chơi tôi không?"
Hoắc Thiên Ân không nói không rằng túm lấy áo của Hoắc Đình Kiêu hung hăng hỏi.
"Có bệnh thì uống thuốc, tự bản thân cậu ảo tưởng, cho rằng Tiểu Tuyết đang diễn khổ nhục kế mới đánh cược với tôi.
Ban đầu là ai đưa ra cổ phần làm tiền cược? Là ai tự tin mình là lỗ rốn vũ trụ luôn được người khác vậy quanh? Hôm nay bị Tiểu Tuyết tạt một gáo nước lạnh như vậy, hy vọng cậu tỉnh táo suy nghĩ lại, không ai vì một cái cây mục nát mà bỏ cả khu rừng xanh tươi đâu! Đàn ông bên ngoài không thiếu."
Hoắc Đình Kiêu nói xong liền đi thẳng vào nhà, kệ Hoắc Thiên Ân càng phát điên.
Cho đến lúc này hắn vẫn chưa tin được Hạ Tuyết sẽ thay đổi.
Hoắc Thiên Ân đạp đổ chậu cây cảnh, tiếng động lớn khiến cho tất cả người hầu đang ở bên ngoài vội vàng lui vào vườn hoa để lánh nạn.
Cho đến tận bây giờ, Hoắc Thiên Ân vẫn không tin Hạ Tuyết đã thay đổi, hắn từ tâm khẳng định chắc chắn rằng cô chỉ đang dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt.
Hoắc Thiên Ân bỏ vào phòng khách, hắn ngồi ngã người ra sofa, nếu như cô thích dùng thủ đoạn như vậy, thì hắn sẽ chơi với cô.
Từ ngày mai, hắn sẽ thay đổi thái độ, châc chắn cái đuôi cáo của Hạ Tuyết sẽ lộ ra khi hắn tốt với cô.
(.........................)
Hạ Tuyết thức dậy lần nữa, sắc trời bên ngoài đã chuyển tối, phòng bệnh chỉ còn lại Giang Hồng Nguyệt và bà Hạ, Hạ Tuyết mệt mỏi ngồi dậy.
Ngay lập tức, trợ lý nhỏ của cô liền mang đến cho cô một ly nước ấm.
"Cảm ơn, em có biết khi nào chị có thể xuất viện không? Nằm ở đây mấy ngày đã làm tiến độ quay phim của chị bị chậm trễ."
Hạ Tuyết lo lắng hỏi.
Từ khi cô tỉnh lại đến nay đã qua thêm hai ngày nữa, sức khỏe của cô đã tốt hơn nhưng hình như chưa thấy có dấu hiệu được ra viện.
Hai ngày này, trừ Hà Lạc Tâm, rất nhiều người trong đoàn phim đã đến thăm cô, khi đạo diễn gặp cô còn khóc lóc nức nở khiến cô không thể không buồn cười.
Ngoài ra, Hoắc Đình Kiêu cũng đến.
Và điều cô không ngờ nhất là Hoắc Thiên Ân bỗng nhiên ân cần, gọi điện thăm hỏi cô.
Tên này chắc không phải là đầu bị đập vào đâu đó