Bữa tối vốn dĩ rất vui vẻ và lãng mạng lại bị Hoắc Thiên Ân phá hoại, trong lúc Hoắc Đình Kiêu và Hạ Tuyết đang hào hứng nói chuyện với nhau thì hắn ta đến
Điểu đầu tiên đập vào mắt tên ấy là Hạ Tuyết cười nói với anh trai hắn, trước kia nụ cười này lúc nào cũng chỉ dành cho hắn, vậy mà từ sau khi từ hôn, Hạ Tuyết đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn, nhắn tin, gọi điện cho cô đều nhận lại sự lạnh nhạt trước nay chưa từng có.
Tận mắt chứng kiến khung cảnh hạnh phúc này, không hiểu sao Hoắc Thiên Ân cảm thấy khó chịu cùng ghen tị.
"Cậu đến đây làm gì?"
Hoắc Đình Kiêu buông đũa lạnh giọng hỏi.
Sự có mặt của hắn ta đã làm không khí chùn xuống, hắn cho tất cả mọi người trong biệt thự nghỉ sớm, nhưng lại quên căn dặn bảo vệ không cho người khác làm phiền, đây là sơ suất của hắn.
"Vốn dĩ định tìm anh bàn chút chuyện, không ngờ lại chứng kiến cảnh này." Hoắc Thiên Ân cười mỉa nhìn Hạ Tuyết: "Bám lấy tôi không được thì chuyển qua anh tôi hả? Cô đúng là lắm thủ đoạn."
Hoắc Thiên Ân vừa nói xong, Hạ Tuyết liền cầm ly rượu không chần chừ tạt vào mặt hắn.
"Nếu không thể mở miệng nói chuyện đàng hoàng thì anh nên câm miệng lại đi, đừng có thở ra câu nào là rác rưởi câu đấy! Anh cho rằng ai cũng có suy nghĩ sâu bọ như anh à? Hay là anh đang ghen tị vì tôi làm lơ anh nhưng lại vui vẻ với Đình Kiêu?"
Hạ Tuyết mỉm cười từ tốn hỏi.
Cô bỏ qua vẻ mặt sững sỡ vừa bị tạt rượu của Hoắc Thiên Ân, mỗi lần gặp mặt tên nam chính này, cô đều muốn tạt nước vào mặt hắn, bây giờ làm được rồi, cảm giác sảng khoái ghê.
"Cô dám tạt rượu tôi?"
Hoắc Thiên Ân nổi nóng.
"Thật ra tôi muốn tạt canh nóng vào mặt anh hơn, nhưng tối nay Đình Kiêu làm toàn món tây, may cho anh đấy!"
Hạ Tuyết nhởn nhơ nói.
"Hạ Tuyết, cô đừng tưởng làm vậy là tôi sẽ chú ý tới cô, đừng có dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, tôi không mắc bẫy đâu.
Loại phụ nữ hèn hạ, lắm thủ đoạn như cô có cho tôi cũng không thèm!"
Hoắc Thiên Ân gào rú.
"Anh Hoắc, có phải ly rượu vừa rồi chưa làm anh tỉnh táo phải không? Con mắt nào của anh thấy tôi dùng thủ đoạn với anh? Hay anh là người đu bám tôi không được nên quay sang cay cú? Lúc trước mắt tôi mù, tai tôi điếc, đầu óc tôi bị chó tha mới theo đuổi anh, bây giờ tôi sáng mắt rồi, tai cũng nghe rõ, đầu óc càng tỉnh táo thì làm sao tôi lại để ý đến kẻ vô dụng như anh? Anh bớt ảo tưởng bản thân mình lại, trong mắt tôi anh không có giá trị gì đâu.
Nói tôi hèn hạ thủ đoạn, vậy anh nói xem, tôi hèn hạ thủ đoạn thế nào?"
Hạ Tuyết chống cằm nhìn Hoắc Thiên Ân bị nói đến xám ngắt mặt cười hỏi.
"Thủ đoạn của cô có kể ba ngày ba đêm cũng chưa hết!"
"Vậy anh kể đi, vừa khéo bữa ăn của tôi và Đình Kiêu đang tẻ nhạt, có anh làm người kể chuyện miễn phí cũng không tệ lắm!"
"Cô..."
Hoắc Thiên Ân nghẹn chữ "Cô" nửa ngày vẫn không nói ra được Hạ Tuyết đã làm gì, gần đây cô ấy rất an phận, không hề gây ra chuyện gì, mấy chuyện