Những đứa trẻ có một nguồn năng lượng rất to lớn, bọn chúng chơi cả buổi sáng nhưng hình như không hề biết mệt, Hạ Tuyết và Tống Phương Thảo thở không ra hơi khi phải chơi nhiều trò chơi cảm giác mạnh, không chỉ có vậy, lúc chơi trò chơi trượt nước, hai người còn bị mấy đứa trẻ chơi khăm đẩy ngã xuống hồ, khiến cho bản thân bị chìm nghỉm vì bộ đồ thú bông quá nặng.
Kết quả, Hạ Tuyết và Tống Phương Thảo phải nằm ở phòng y tế một lúc, trong thời gian này, trợ lý của hai người và nhân viên trong đoàn thay phiên chơi với bọn trẻ.
Vì bộ trang phục đã bị ướt mà đoàn phim chỉ phát cho mỗi người một bộ nên sau đó, cả hai phải mặc đồ cosplay cổ trang để tiếp tục chơi với bọn trẻ con.
Buổi trưa.
Mặt trời lên cao, ánh nắng gay gắt khiến người ta cảm thấy nóng nực và đói bụng.
Trong công viên giải trí này có một nhà hàng lớn, phục vụ nhiều món ăn ngon nên lúc nào cũng đông khách.
Nhà hàng cũng có mấy phòng riêng dành cho mấy vị khách muốn có không gian yên tĩnh.
Vì vậy mà đạo diễn thông qua Trương Tử Sơn đặt được ba phòng, dành cho ba tổ để nghỉ ngơi ăn uống.
Mùi thức ăn được dọn lên làm cho bụng đói cồn cào, nhóm của Hạ Tuyết bắt đầu thưởng thức bữa trưa đã được chuẩn bị sẵn.
Trong lúc ăn, Tống Phương Thảo vẫn không rời mắt khỏi đứa trẻ tách biệt, suốt buổi đi chơi, nó chỉ hưởng ứng theo số đông chứ không hề có ý định vui chơi hay gì khác.
"Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút!"
Tống Phương Thảo diện cớ rồi khỏi, bây giờ cũng là thời gian nghỉ trưa của người quay phim, nên cũng xem như cô ta không còn bị ai giám sát, ngoại trừ mấy camera được lắp đặt sẵn của nhà hàng.
Tống Phương Thảo đi vào nhà vệ sinh, ả đứng trước bồn rửa mặt giả vờ như đang rửa tay, tuy nhiên nét mặt của ả tươi cười, trong gương cũng phản chiếu hình ảnh tương tự, nhưng trông rất gớm ghiếc.
Tống Phương Thảo đi vào buồng vệ sinh, đóng chặt cửa lại.
Lúc này, điện thoại của ả reo lên báo tin nhắn đến.
Ả xem xong, vội xóa rồi vờ xả nước đi ra ngoài.
Ả trở lại phòng ăn với bộ dạng như không hề thiết lập âm mưu gì cả.
Bữa trưa chỉ còn món tráng miệng, Tống Phương Thảo chậm rãi thưởng thức món ăn này, đó là món sữa chua mát lạnh, giải khát.
Sau khi ăn xong, mọi người được sắp xếp giường để nghỉ ngơi thêm ba mươi phút trước khi buổi ghi hình lúc chiều được diễn ra.
Cả sáng mệt mỏi, Hạ Tuyết vừa nằm xuống là ngủ ngay.
Không gian trong phòng nghỉ tĩnh lặng, Tống Phương Thảo vẫn luôn không rời mắt khỏi cậu bé kia.
Theo như tin tức cô ta biết được thông qua đạo diễn, đứa bé ấy là con riêng của một nhà tài phiệt, rất được nhà tài phiệt kia yêu thương nhưng không thể công khai thân phận.
Mặc dù vậy, nếu đứa bé ấy có xảy ra chuyện gì thì nhà tài phiệt đó sẽ không để yên.
Đạo diễn không nói rõ nhà tài phiệt kia là ai, ông ấy chỉ tiết lộ đó là một người có thế lực không thua gì hai nhà Hoắc - Hạ.
(....................)
Hai giờ chiều.
Ánh mặt trời dịu đi không ít, Hạ Tuyết và Tống Phương Thảo lại bắt đầu nhiệm vụ của mình.
Được ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ, mấy đứa trẻ như có thêm thể lực để vui đùa với nhau, duy chỉ có đứa bé kia vẫn xa cách ngồi yên môtk góc.
"Cậu bé, tại sao em không chơi cùng các bạn?"
Tống Phương Thảo dịu giọng hỏi.
Nhân lúc không có ai chú ý, cô ta lẻn đi thay đồ, bộ đồ này được trợ lý chuẩn bị sẵn, tuy không hiểu cô ta muốn làm gì nhúng trợ lý lại không