Mấy ngày hôm nay Hạ Tuyết không hề cảm thấy mệt mỏi nhưng khi vừa đặt chân về biệt thự, cảm giác mệt nhoài lập tức bám lấy cô.
Hạ Tuyết nói với Hoắc Đình Kiêu mấy câu rồi đi lên phòng ngủ, dù tối qua đã ngủ rất ngon nhưng lúc này Hạ Tuyết vẫn có thể ngủ thêm chút nữa.
Bản thân Hoắc Đình Kiêu cũng còn chuyện phải xử lý, hắn hôn nhẹ lên trán Hạ Tuyết sau đó cũng đến phòng sách để giải quyết nốt công việc còn lại.
Biệt thự vẫn yên ắng như mọi ngày, tuy nhiên hôm nay đã có phần ấm cúng hơn.
Buổi tối.
Hạ Tuyết vươn vai thức dậy, cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh đèn đô thị được thắp sáng từ lâu, trăng trên bầu trời cũng đang tỏa sáng rực rỡ bên cạnh mấy vì sao lấp lánh.
Hạ Tuyết với tay lấy điện thoại xem thời gian, bây giờ đã hơn bảy giờ tối.
Cô không ngờ bản thân lại ngủ lâu như vậy, lúc này tinh thần của cô đã tỉnh táo, mọi mệt mỏi trong người cũng biến mất theo giấc ngủ của cô.
Hạ Tuyết xuống giường đi đến tủ quần áo tùy ý chọn một bộ váy đơn giản thoải mái, cô đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, chải lại mái tóc gọn gàng rồi mới xuống phòng khách gặp Hoắc Đình Kiêu.
Tình cảnh này làm cô nhớ đến lần đầu mình vừa xuyên vào sách, khi ấy cô vẫn chưa biết gì, còn bây giờ thì đã trải qua rất nhiều chuyện.
Mùi thơm của bữa tối lan ra từ phòng bếp khiến bụng của Hạ Tuyết cồn cào.
Nghĩ lại thì cả ngày hôm nay cô chỉ ăn bữa sáng ở biệt thự của Trương Tử Sơn, về đến nơi ở của Hoắc Đình Kiêu thì lăn ra ngủ, bụng dạ không hề có chút thức ăn nào.
Nếu cô là người có hệ tiêu hóa yếu chắc là đã đau bao tử từ lâu.
Hạ Tuyết bước nhanh xuống cầu thang, cô tiến đến phòng bếp.
Vẫn là hình ảnh quen thuộc của Hoắc Đình Kiêu mặc tạp dề nấu bữa tối cho cô.
Không biết hắn đang làm món gì, Hạ Tuyết chỉ biết nó không phải mấy món ăn cầu kỳ như thường lệ.
"Em dậy rồi à? Chờ một chút, anh nấu cháo xong là có thể ăn ngay."
Hoắc Đình Kiêu vẫn tập trung nấu nướng vừa nói.
"Em không gấp, anh cứ nấu ăn từ từ.
Em muốn ngắm anh làm bếp thêm một chút.
Hình ảnh này không phải ai cũng được thấy đâu!"
Hạ Tuyết không giấu diếm vẻ mặt si mê của mình cười đùa đáp.
"Nếu em muốn thì mỗi ngày em đều có thể thấy!" Hoắc Đình Kiêu tắt bếp, hắn múc cháo ra một tô lớn mang đến bàn ăn, nhìn Hạ Tuyết nói tiếp: "Anh tình nguyện làm đầu bếp riêng cho em!"
"Đãi ngộ của tổng giám đốc Hoắc dành cho em lớn quá, làm sao em dám nhận đây!" Hạ Tuyết vui vẻ: "Hay là em cũng cho anh một đãi ngộ tương tự nhé? Không phải lần trước anh nói muốn xem em mặc đồ gợi cảm sao? Lúc ở cạnh anh em đều có thể ăn mặc như vậy!"
Hạ Tuyết nửa đùa nửa thật.
"Nếu cô Hạ dám cho anh đãi ngộ này, anh sẽ không từ chối nhận đâu!"
Hoắc Đình Kiêu đùa lại.
Hắn cởi bỏ tạp dề, ngồi xuống phía đối diện Hạ Tuyết múc một chén cháo nhỏ rồi đưa đến trước mặt của cô.
"Nhưng trước khi cho anh đãi ngộ, cô Hạ nên ăn trước đi đã.
Cả ngày hôm nay em không ăn gì rồi, điều đó không tốt cho bao tử của em đâu!"
"Cảm ơn anh!" Hạ Tuyết nhận chén cháo, thổi nguội một chút rồi cho vào miệng, sau đó lại hỏi: "Còn anh thì sao? Anh đã ăn gì chưa?"
"Buổi trưa anh đã ăn rồi.
Bữa tối thì chuẩn bị cùng em thưởng thức."
Hoắc Đình Kiêu nói xong cũng tự múc cháo cho mình.
Hắn còn làm thêm mấy món thanh đạm nữa, thích hợp cho người cả ngày chưa ăn gì như Hạ Tuyết.
Ngoài ra trên bàn còn có sữa chua tráng miệng tốt cho hệ tiêu hóa.
"Mấy hôm nay ăn cơm toàn dầu mỡ làm em ngán muốn chết, bây giờ ăn thanh đạm thế này lại thấy ngon miệng hơn."
"Đồ ăn của thành phố đó thiên về nhiều dầu mỡ, người thích ăn sẽ cảm thấy ngon, còn người không thích sẽ thấy rất ngán.
Đó cũng là điểm đặc trưng của ẩm thực thành phố."
Hoắc Đình Kiêu giải thích.
"Anh có vẻ rành