Buổi tối ầm ĩ cuối cùng cũng qua đi, Hạ Tuyết cuộn người ghé sát vào ngực của Hoắc Đình Kiêu ngủ thẳng một giấc.
Hôm qua sau khi bác sĩ đến xem qua vết bỏng, vì không bị nặng gì nên chỉ cần băng bó một hai hôm sẽ khỏi ngay.
Vốn dĩ Hạ Tuyết muốn về nhà ngay sau đó nhưng Hoắc Đình Kiêu đã giữ cô ở lại, dù tiếp theo không xảy ra chuyện gì, nhưng suốt đêm hắn cứ giải thích về cách hành xử nóng nảy của mình, Hạ Tuyết cũng là người rộng lượng nên không chấp nhặt với hắn.
Cuối cùng hắn cũng nấu lại bữa cơm đàng hoàng cho cô, sau đó tắm rửa rồi cùng nhau đi ngủ.
Mặt trời ngày mới còn chưa thức giấc, điện thoại của Hạ Tuyết đã đổ chuông inh ỏi, tình hình này vô cùng quen thuộc, mỗi khi có chuyện gì đó xảy ra thì cô luôn bị đánh thức bằng cuộc gọi liên tục.
"Hạ Tuyết, tổ tông của tôi ơi, em lại lên hotsearch nữa rồi kìa!"
Quả nhiên như dự đoán, khi Hạ Tuyết vừa bắt máy, chị Kiều đã xổ một tràn dài khiến đầu óc còn đang mơ ngủ càng thêm mụ mị, cô vừa nhắm mắt, vừa nghe chị ấy nói huyên thuyên mà không hề trả lời, mãi tới lúc đầu dây bên kia nhận ra sự khác thường mới dừng nói lại.
"Hạ Tuyết, em còn ở đó không?"
Chị Kiều thăm dò hỏi.
"Ừm...!em đang nghe, chị nói tiếp đi!"
Hạ Tuyết ngáy ngủ trả lời.
"Chị nói là em lại lên hot serach, lần này là vì chuyện tổng giám đốc Giải Trí Thế Kỷ tặng hoa cho em đấy!" Chị Kiều lớn tiếng lặp lại, sau đó nói thêm: "Em có nghe chị nói gì không?"
"Tổng giám đốc Giải Trí Thế Kỷ tặng hoa cho em lên hot search rồi chứ gì? Em nghe thấy rồi, chị không cần hét lớn vậy đâu!"
Hạ Tuyết dụi dụi mắt đáp.
Thực ra cô vẫn chưa hiểu đó là chuyện gì, mất thêm mấy phút, Hạ Tuyết mới nhớ lại chuyện ngày hôm qua Trương Tử Sơn mang hoa đến tặng cô và bị Hoắc Đình Kiêu bắt gặp.
Rắc rối này vừa được giải quyết lại mọc thêm rắc rối mới.
Từ khi xuyên vào nguyên chủ, hình như cô đã trở thành khách quen của hot search rồi nhỉ?
Hạ Tuyết bất lực xuống giường, mở cửa đi ra ban công để hít thở không khí trong lành của buổi sớm.
Cô cũng không quên để mắt đến Hoắc Đình Kiêu còn đang ngủ say.
"Rốt cuộc chuyện đó là thế nào? Tại sao chỉ không quản chặt em một chút là em lại xảy ra chuyện vậy?"
Chị Kiều nhìn tin tức màu đỏ chói trên bảng tìm kiến khó nhọc hỏi.
"Như chị thấy đó, tổng giám đốc Trương mang hoa đến tặng em..."
Hạ Tuyết còn chưa nói xong chị Kiều đã vội lên tiếng.
"Vậy là em ngoại tình thật à? Anh ta đàn theo đuổi em hả? Còn tổng giám đốc Hoắc thì sao? Hai người chia tay rồi à?"
"Chị bị đám chó săn lây bệnh rồi à? Sao có thể suy diễn ra được câu chuyện hay thế?" Hạ Tuyết thở dài: "Em không ngoại tình, em và Đình Kiêu vẫn rất ân ái.
Trương Tử Sơn có phải đang theo đuổi em hay không thì em không biết, nhưng hành vi mờ ám của hắn từ lúc quay chương trình thực tế kia rất đáng ngờ, em lúc nào cũng giữ khoảng cách an toàn, tuyệt đối với hắn.
Chính vì vậy mà em mới muốn từ chối bộ phim lần này.
Không ngờ vẫn không thoát được chuyện dính líu đến tên họ Trương đó!"
Hạ Tuyết tường tận giải thích.
"...! Sao em lại không nói cho chị biết chuyện này sớm hơn? Nếu biết lúc quay chương trình đã có mờ ám thì chị sẽ không để em nhận kịch bản lần này..."
Chị Kiều đang nói bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt tinh anh của cô ấy vừa thấy một bài đăng mới, được Giải Trí Thế Kỷ chia sẻ từ nick có tích xanh của Trương Tử Sơn với hình ảnh hắn cap lại dòng hot search với tiêu đề [Đúng vậy, tôi đang theo đuổi cô ấy.
Nhưng cô ấy vẫn chưa chấp nhận].
Bên dưới bài chia sẻ của Giải Trí Thế Kỷ chưa gì đã xuất hiện nhiều bình luận.
"Lại có chuyện nữa rồi!"
Chị Kiều mệt mỏi nói.
"Chuyện gì nữa vậy chị?"
Hạ Tuyết thấp thỏm hỏi.
Nghe giọng điệu không mấy tốt của chị Kiều, Hạ Tuyết linh cảm được có chuyện chẳng lành lại đang xảy đến.
"Giải Trí Thế Kỷ vừa chia sẻ bài đăng của tổng giám đốc Trương...!em tự mình xem đi! Chị mệt rồi, chị phải đi ngủ!"
Chị Kiều nói xong liền cúp máy.
Hạ Tuyết chưa kịp có phản ứng đã nhận được một đường link do chị Kiều gửi qua, đường link đó dẫn đến bài đăng mới nhất, Hạ Tuyết lướt sơ qua tiêu đề, đôi mắt cô tối sầm lại.
Trương Tử Sơn đăng bài thế này là muốn dìm cô xuống nước sao?
Hạ Tuyết bấm vào mục bình luận.
Rất nhiều người bất ngờ trước sự thừa nhận thẳng thắng của Trương Tử Sơn, có người còn ngưỡng mộ hắn dám theo đuổi tình yêu, cũng có người mắng hắn không biết liêm sỉ.
Trong mấy ngàn bình luận kia nhiều nhất vẫn là nhắm vào Hạ Tuyết với lời lẽ không tốt đẹp gì cho cam.
"Vẫn còn sớm, sao em không ngủ thêm?"
Giọng của Hoắc Đình Kiêu làm Hạ Tuyết giật mình, cô quay lại nhìn hắn đang khoác áo cho mình, người đàn ông này khi không nổi tính ghen tuông thì vẫn luôn điềm đạm.
"Mới sáng sớm đã bị chị Kiều gọi dậy, bây giờ lại thêm tin tức này, anh nói xem, làm sao em có thể ngủ đây?"
Hạ Tuyết vừa nói vừa đưa điện thoại cho Hoắc Đình Kiêu xem.
Thau vì giấu diếm hắn, cô lựa chọn nói cho hắn biết trước để tránh phát sinh những chuyện ngoài tầm kiểm soát.
"Tin tức nhảm nhí không đáng để em bận tâm đâu!"
Hoắc Đình Kiêu liếc nhìn tin trên điện thoại của Hạ Tuyết một cái rồi lại nhìn cô, mỉm cười dịu giọng.
Chuyện hôm qua đã cho hắn đáp án rõ rệt, trong lòng Hạ Tuyết có chỗ cho hắn, hắn so đo với một tên ất ơ làm gì cho mệt.
"Nhưng em đang bị chửi đó! Đình Kiêu, rõ ràng em là người bị hại mà? Anh nói xem em nên làm gì đây?"
Hạ Tuyết ôm lấy Hoắc Đình Kiêu nũng nịu.
"Em muốn làm thế nào thì cứ làm thế ấy, có anh ở sau lưng ủng hộ cho em, em không cần lo lắng gì cả!"
Hoắc Đình Kiêu cưng chiều nói.
"Vậy em muốn chụp một tấm ảnh thân mật với anh có được không?"
"Em muốn chụp thế nào?"
"Cảnh chúng ta ở trên giường chẳng hạn."
Hạ Tuyết tinh nghịch đáp.
Hoắc Đình Kiêu gõ nhẹ lên trán của cô: "Hình ảnh ở trên giường chỉ nên để một mình anh thấy thôi."
"Hmm...!nhưng mà hình ảnh đó lại là minh chứng tốt chứ bộ!"
"Chúng ta vẫn có thể chụp ảnh ở đây.
Em ngẩng mặt lên, anh giúp em chụp một tấm!"
Hoắc Đình Kiêu bấm thoát khỏi trang mạng trên điện thoại của Hạ Tuyết, hắn ấn vào biểu tượng camera trên màn hình chờ, sau đó ra hiệu cho cô nhìn vào ống kính phía trước.
Cảnh