Tề Bằng từ lúc trở về vẫn luôn tự bế, tối tăm như cây nấm xám mọc ra từ một góc ẩm ướt.
Hắn thông qua một ít thủ đoạn nghe được, bị triệt rớt tài nguyên hơn phân nửa là bút tích của Hà gia.
"Anh lo gia tộc Gibbs sẽ trả thù, không dự đoán được Hà Huân còn tàn nhẫn hơn bọn họ, em có thật là thân sinh không vậy?"
"Nếu có thể, em cũng không muốn ông ta sinh." Hà Hoan bình tĩnh lật xem trí não.
Mấy hành động của Hà Huân đối với nguyên chủ khẳng định là đả kích trí mạng, bất quá Hà Hoan lại không có hứng thú với diễn kịch.
"Đến giờ này rồi mà còn chơi trí não!" Tề Bằng nhìn y một cái, lẩm bẩm nói: "Lúc trước anh đã nói, anh sẽ không mua bán lỗ vốn."
Hà Hoan cười khẽ: "Thật là một chút tình nghĩa cách mạng cũng không có, anh thấy em có giống người lỗ vốn không?"
Tề Bằng bị y cười đến chột dạ, sờ sờ mũi, quay mặt đi: "Anh đây là ngay thẳng thành thật, không giống những người thích chơi hư đó."
Hà Hoan: "Đừng trộm đổi khái niệm, phẩm đức của anh là keo kiệt bủn xỉn."
Tề Bằng bị chọc thủng cũng không xấu hổ, ngẩng đầu ưỡn ngực, hào phóng thừa nhận: "Này có cái gì không đúng, nhân tài tính toán tỉ mỉ mới biết sinh sống, cần kiệm tiết kiệm mới là mỹ đức."
Hắn mạnh mẽ nói chính mình mỹ đức xong, rốt cuộc cũng có điểm ngượng ngùng.
"Cái kia......!Em tính toán kế tiếp làm......"
Hà Hoan ở ngay trước mặt hắn gọi cho Tưởng Tân Thiên.
Tề Bằng mở lớn miệng, lớn đến mức có thể nhét vừa một quả trứng: "Em, em dám tìm lão nhân gia?"
Hà Hoan lười nhác rũ mí mắt: "Thử xem có đúng như lời lão nhân gia nói không."
Tề Bằng nhớ lại lễ truy điệu, thái độ của Tưởng Tân Thiên đối với Hà Hoan phi thường thân thiết.
Nhưng rất nhiều đại lão lúc ấy đều như thế, giống như là trưởng bối khách khí với hậu bối.
Tuy nói quan hệ giữa Tưởng Tân Thiên và Muriel không bình thường, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, ai biết còn có mấy phần thật tình.
Tề Bằng hồ nghi nhìn y, tâm tình thấp thỏm.
Cuộc gọi nhanh chóng được tiếp nhận.
Hà Hoan: "Chào Tưởng lão sư, cháu là Hà Hoan."
"Tiểu Hoan?!" Bên kia truyền đến tiếng cười thoải mái của Tưởng Tân Thiên: "Có phải là muốn tìm lão nhân uống rượu không?"
"Đúng ạ, không biết Tưởng lão sư sắp tới có rảnh không, cháu tự mình nhưỡng một lọ rượu, muốn mang cho ngài nếm thử." Hà Hoan nói.
"Cháu còn tự mình ủ rượu?" Tưởng Tân Thiên hứng thú: "Cái này nhất định phải nếm thử, ngày mai cháu mang rượu tới nhà ta, vừa vặn có buổi tụ hội."
Hà Hoan: "Vinh hạnh của cháu."
Tưởng Tân Thiên còn dặn dò thêm lần nữa: "Nhất định phải tới."
Đây là mơ đúng không, Tề Bằng hoảng hốt hỏi: "Tưởng lão thật sự mời em đến nhà ông ấy?"
Hà Hoan cho Tề Bằng nhìn địa chỉ vừa được gửi qua.
Tề Bằng véo đùi mình một cái: "Tê......!Đau quá, thế nhưng là thật sự! Ngọa tào, là thật a Hà Hoan." Hắn dừng một chút: "Anh nhận thức em nhiều năm như vậy, sao không biết em sẽ ủ rượu, rượu của em đâu? Em không phải là lừa Tưởng lão đúng không?"
Trong vòng ai mà chẳng biết Tưởng Tân Thiên yêu rượu như mạng, không thể một ngày không có rượu.
Người muốn mượn yêu thích này của ông để lôi kéo làm quen đếm không hết, nhưng Tưởng Tân Thiên rất kén ăn, chân chính chiếm được tiện nghi cũng không được mấy người.
Rượu ngon nào Tưởng Tân Thiên chưa từng uống qua, để Hà Hoan mang rượu chính y nhưỡng tham gia tụ hội, đây là cho mặt mũi a!
Tề Bằng thấy Hà Hoan đi vào phòng ngủ một chuyến, thời điểm đi ra trong tay liền nhiều thêm một bình rượu, thân bình là thiết kế phương đông cổ điển.
"Đây là rượu em nhưỡng." Hà Hoan mở nút bình, hương rượu mát lạnh thuần hậu nháy mắt phiêu tán trong không khí.
Tề Bằng vươn cổ, cái mũi không ngừng hít, giống như chuột thèm ăn: "Trời ạ, rượu gì thơm thế!"
Tuy hắn là loại người không mê rượu nhưng cũng nhịn không được mà nuốt nước miếng.
Hà Hoan nhét nút bình trở lại, xách theo bình rượu: "Rượu hoa hợp hoan."
......!
Khu biệt thự Lam Phong.
Nơi tạm cư trú của Tưởng Tân Thiên.
Thời điểm Hà Hoan tới đã gần đến chạng vạng, yến hội còn chưa bắt đầu.
Người hầu đứng ở cửa tiếp đãi dẫn y đi vào phòng khách.
Đưa mắt nhìn quanh, đều là nhân vật số một số hai trong vòng, mấy ngày hôm trước còn tham gia lễ truy điệu.
Nhóm người này nhìn thấy Hà Hoan liền không còn nhiệt tình như trước nữa.
Có người không mặn không nhạt chào hỏi, có người thậm chí còn coi như không nhìn thấy y.
Trịnh Trường Đông cũng ở trong danh sách được mời, nhìn thấy Hà Hoan đột nhiên xuất hiện, nhớ tới chuyện phát sinh hôm trước liền nổi trận lôi đình.
Ông ta đi đến trước mặt Hà Hoan chất vấn: "Sao cậu lại tới nơi này?"
"Tự nhiên là Tưởng lão sư mời."
Hà Hoan đứng thẳng người, không vì mọi người vắng vẻ mà xấu hổ khiếp đảm, giống như đang tản bộ trong sân nhà mình, rất là vui vẻ.
Trịnh Trường Đông nhìn thấy bộ dáng y thong dong tự nhiên, đối lập với ông ta hai ngày này, cảm thấy trong lòng như bị dùi đâm, máu chảy đầm đìa.
"Cậu nói thì là thế chắc? Ai biết có phải là trơ mặt chạy vào hay không."
Tưởng Tân Thiên đứng ở lầu hai thu hết tranh chấp của hai người vào đáy mắt, cười nói với người bên cạnh: "Tiểu Hoan thật đúng là trầm ổn."
Nữ nhân xinh đẹp bên cạnh nâng cằm lên, trong con ngươi màu tím nhạt đều là đắc ý: "Tôi đã nói cậu ấy thực không tồi rồi mà."
Đúng là Groya phu nhân.
Hai người là bạn rượu nhiều năm, nhưng công tác bận rộn nên chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hôm nay khó có dịp gặp mặt nhau.
Tưởng Tân Thiên bật cười, bỡn cợt chớp chớp mắt: "Rất ít khi thấy bà giữ gìn một người như vậy."
Groya vuốt ve vài sợi tóc quăn, môi đỏ ưu nhã nhấp rượu: "Bởi vì cậu ấy đáng giá."
Tưởng Tân Thiên bỗng nhiên nói: "Nước hoa của bà đêm nay rất dễ ngửi."
Làm người mê say.
Đôi mắt mỹ lệ của Groya đột nhiên lập loè tinh quanh, khóe miệng nở rộ ra tươi cười mê người: "Là Tiểu Hoan tặng cho tôi!"
Bà hoàn toàn mê đắm mùi nước hoa này, mỗi lần dùng đều sẽ tâm tình vui sướng, hơn nữa mị lực tăng nhiều đến mức làm tất cả mọi người đều chú ý bà.
Tưởng Tân Thiên có chút kinh ngạc, nhưng thấy tranh chấp ở dưới càng thêm kịch liệt, đành phải nói: "Chúng ta nên đi xuống."
Ánh mắt Groya xẹt qua Trịnh Trường Đông, chán ghét chợt lóe qua.
Thời điểm hai người xuống dưới, vừa vặn nghe được Trịnh Trường Đông đang nói: "Bộ dáng cậu hấp hối giãy giụa thật khó nhìn, còn không bằng tìm một alpha sinh con."
Người trong vòng đều nhận được tin tức, gia tộc Gibbs và Hà gia minh xác tỏ vẻ muốn phong sát Hà Hoan.
Ở dưới lực lượng tuyệt đối của quý tộc và tài phiệt, không ai dám phản kháng mệnh lệnh này.
Hà Hoan ở giới giải trí hoàn toàn xong đời.
"Sao tôi không biết Hà Hoan muốn chết."
Trịnh Trường Đông nghe được thanh âm này, cổ cứng đờ mà quay đầu lại, nở một nụ cười gượng: "Tưởng lão......"
Tưởng Tân Thiên mặt vô biểu tình: "Trịnh đạo cảm thấy omega chỉ xứng sinh con cho alpha sao?"
Người trong vòng đều biết, con gái omega của Tưởng Tân Thiên bị một tra alpha lừa thân lừa tâm, tra nam luôn lặp lại tẩy não cho cô rằng omega là phế vật của xã hội, chỉ xứng sinh con cho alpha, sau đó cô liền hậm hực tự sát.
Tưởng Tân Thiên rất phản cảm cách nói này.
Trịnh Trường Đông chột dạ, ngay cả chính mình cũng chưa ý thức được mà lui về phía sau hai bước: "Tôi, Tôi không có ý tứ này......!Chỉ là có lòng tốt khuyên Hà Hoan đừng làm chuyện vô dụng."
Tưởng Tân Thiên càng thêm lạnh nhạt: "Chuyện vô dụng?"
Trịnh Trường Đông nuốt nước miếng: "Trong vòng đều đã biết, ngài cần gì phải......"
Groya đi lên trước, cười nhạo một tiếng: "Trong vòng nói cái gì, để ta cũng nghe thử, xem ai dám đụng đến người ta xem trọng!"
Một khắc Trịnh Trường Đông nhìn thấy Groya, huyết sắc trên mặt đều mất hết.
Sao bá tước phu nhân lại đột nhiên quản chuyện của Hà Hoan, bọn họ nhận thức khi nào? Nếu Hà Hoan có tài nguyên như vậy, sao có thể gặp khó khăn ở giới giải trí.
Nhân vật nam hai trong bộ phim Hà Hoan diễn lúc trước, là do y nói hết lời hay, làm ra các loại thỏa hiệp nhượng bộ, ông ta mới miễn cưỡng chấp nhận.
Nghi vấn liên tiếp đã làm thần kinh ông ta vốn căng thẳng càng thêm yếu ớt.
Đối diện với đôi mắt lạnh như băng của Groya, Trịnh Trường Đông trượt một cái, tay chân luống cuống bắt lấy một bình hoa, khó khăn lắm mới đứng vững được.
Hoa tươi bị nắm