Răng nanh giống như một cây tiêm, mắt thấy sắp đâm vào tuyến thể.
"Ách......"
Gần kém một mm, răng nanh khó khăn lắm mới treo được ở phía trên, lại vô pháp tiến thêm một bước.
Sedland ra sức nâng cổ lên, không khí loãng, làm gã sắp hít thở không thông.
Ngón tay mảnh dài trắng nõn của Hà Hoan bóp chặt cái cổ thô tráng của Sedland, cùng làn da sung huyết của đối phương, hình thành nên tiên minh đối lập.
"Ngô, ngô......" Trong miệng Sedland phát ra thanh âm thống khổ, đôi tay gã còn nắm chặt Hà Hoan.
Từ trong ánh mắt giãy dụa của gã có thể nhìn ra được, gã vẫn như cũ ở trong kỳ phát tình cùng với cảm giác hít thở không thông đến mức tử vong.
Hà Hoan kinh ngạc, mặt Sedland đều phát tím, thế nhưng còn nghĩ đánh dấu y, chẳng lẽ gã không sợ chết sao?
Trong trí nhớ của nguyên chủ, sau khi alpha bị omega dẫn dụ đến phát tình, sẽ không làm ra hành động đánh mất lý trí như vậy.
Cuối cùng, Hà Hoan chán ghét trò chơi dơ bẩn này, trước khi Sedland tắt thở liền buông lỏng tay.
Alpha cường tráng bởi vì thiếu oxy, hai mắt trắng dã, môi tím đen.
Cả người Sedland run rẩy cuộn tròn trên mặt đất, trong miệng phát ra tiếng hít thở tham lam "Hô hô", giống như một con chó mới bị cắt cổ.
Đáng sợ chính là, hai tay của gã còn nắm lấy Hà Hoan.
Hà Hoan dựa vào vách tường, có chút thoát lực.
Thân thể này vốn gầy yếu, y nhân dịp độ kiếp mới bị tổn thương thần hồn, pháp lực chưa hồi phục lại, đều vì ngăn chặn Sedland mà dùng hết rồi.
Hà Hoan đi vòng qua người Sedland, mới phát giác hai chân y đã mềm thành bùn lầy, thiếu chút nữa liền bổ nhào vào sàn nhà.
Tin tức tố cường hãn của alpha, càng đem nhiệt độ trong kỳ phát tình mà y thật vất vả mới áp chế được hoàn toàn kích phát.
Y cần thiết lập tức, lập tức tìm một alpha, bằng không liền sẽ giống như nguyên chủ đi gặp Diêm Vương.
Hà Hoan đẩy cửa phòng ra, bên ngoài là binh lính dàn hàng như một rừng cây xanh um.
Y mới nhớ tới nguyên chủ bởi vì kì phát tình, cố ý đến một khu biệt thự cách xa thành thị.
Khu biệt thự mới được khai phá, thỏa mãn sở thích của nhà đầu tư, cho nên mỗi một căn biệt thự đều trang bị một khu rừng rậm nhỏ.
Xa xỉ đến loại nào trình độ nào?
Chính là cái loại mà bạn ra khỏi cửa, cũng đừng nghĩ đến việc dựa vào hai cái đùi.
Tìm một alpha hợp tâm ý? Thiên phương dạ đàm.
Nhưng y không thể từ bỏ, Sedland thực mau liền sẽ đến đây, đến lúc đó y liền vô pháp ngăn cản đối phương đánh dấu y.
Từ nơi này đến cổng lớn khoảng hai km, đặt ở phía trước, y nháy mắt liền đến.
Lúc này lại giống như là lạch trời.
Y hoạt động mỗi một bước, đều như đang ở trong vũng bùn bôn ba.
Mồ hôi từ trên trán cuồn cuộn rơi xuống, xẹt qua cằm, nhỏ xuống bùn đất, tạo thành một vũng nhỏ màu đen.
Tinh thần Hà Hoan càng ngày càng hoảng hốt, mồ hôi làm mơ hồ tầm mắt y, bước chân cũng trở nên máy móc.
Cuối cùng, một cục đá vướng chân, y liền bổ nhào vào mặt đất, lại vô pháp nhúc nhích.
Trong hôn mê, y lại cảm nhận được tin tức tố làm người chán ghét của Sedland.
Càng ngày càng gần......!
Y huy động tay, tưởng tượng người này thành ruồi bọ mà đẩy ra.
Phảng phất như trời cao nghe được tâm nguyện y, tin tức tố của Sedland đã nhanh chóng rời xa.
Thay thế, là một tin tức tố mới, cường thế hung ác hơn.
Giống như một thanh trường kiếm hư ảo rách nát, chém nứt trời mà đến.
Cho dù ở trong hôn mê, Hà Hoan cũng không nhịn được vì tin tức tố lạnh lẽo bá đạo ngang ngược này mà rùng mình.
Đối phương tựa hồ là đang nói cái gì đó với y, tiếng nói trầm thấp dễ nghe giống như đàn cello.
"Thuốc ức chế của ngươi đâu?"
Hà Hoan nghe không hiểu, nhưng y thích thanh âm này, nhịn không được mà ôm lấy chủ nhân thanh âm.
Đối phương lại đem y kéo ra, tiếng nói càng thêm áp lực khàn khàn mà lặp lại nội dung tương đồng.
Cuối cùng đối phương bị y làm phiền đến mức không thể nhịn được nữa: "Ngươi xác định?!"
Trong tai Hà Hoan lại không nghe thấy thanh âm khác, chỉ một lòng truy đuổi tin tức tố của đối phương.
Ngay sau đó, một bàn tay hữu lực đặt ở trên ót y, không có chút do dự nào, trực tiếp đâm thủng tuyến thể y, dễ như trở bàn tay mà hoàn thành đánh dấu.
"Như ngươi mong muốn......".
Đánh dấu lâm thời làm đầu óc Hà Hoan dần dần lạnh xuống, thần trí cũng chậm rãi phục hồi.
Hà Hoan ngẩng đầu lên, biết được chính mình đang bị một nam nhân, một alpha vô cùng cường đại ôm vào trong ngực.
Đáng tiếc từ góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy hàm dưới của hắn, nhưng từ đường cong lưu loát hoàn mỹ này cũng có thể biết được, hắn nhất định là một nam nhân anh tuấn soái khí.
Hà Hoan đối với hắn thực vừa lòng, y hơi khép mắt lại, mới phát hiện khuôn mặt y đã kề sát vào lòng ngực kiên cố của đối phương.
Cảm giác tràn ngập lực lượng.
......!
......!
......!
Đây là sự thật Hà Hoan không muốn đối mặt.
Y không chán ghét cùng người phát sinh chuyện vui sướng, nhưng không đại biểu y thích cả đời chỉ cùng một người làm chuyện vui sướng.
Omega đối với alpha là một lòng một dạ thần phục đến già, quả thực là đi ngược thiên lý.
Làm một yêu tinh khắc khổ tu hành ngàn năm để hưởng thụ hồng trần.
Hà Hoan đã chịu đựng cảm giác trói buộc cắm rễ ở bùn đất, bế quan một trăm năm.
Y nghiêng người, dùng cánh tay khởi động đầu, nhìn nam nhân đang ngủ bên cạnh mình.
Ánh mắt thưởng thức giống như bút pháp, bắt đầu từ cái trán no đủ của hắn, rồi lại miêu tả ngũ quan tuấn mỹ của hắn, lòng ngực rắn chắc......!
Thân thể này thật hoàn mỹ, còn tàn lưu lại kiệt tác của Hà Hoan.
Đặc biệt là dấu răng ở đầu vai đã kết vảy.
Miệng vết thương cắn đến mức có điểm thâm, bởi vì lây dính yêu khí, chỉ sợ nửa năm cũng không tốt lên được.
Hà Hoan cười khẽ, thổi một hơi ở đầu vai hắn.
Miệng vết thương có thể thấy bằng mắt thường chậm rãi khép lại, cuối cùng để lại một vết bớt nhạt nhẽo - ấn ký hoa hợp hoan —— cây quạt nhỏ màu hồng nhạt.
Tia nắng ban mai lặng lẽ đẩy bức màn dày nặng ra.
"Trời sáng nhanh như vậy sao?" Hà Hoan thấp giọng lẩm bẩm.
Tới thời điểm rời đi rồi.
Hà Hoan vươn ngón trỏ, phác hoạ hình dáng khuôn mặt nam nhân, du tẩu ở trên ngũ quan làm người mê luyến của hắn.
Say mê ngửi tin tức tố như vũ khí lạnh băng, sắc bén mà nguy hiểm.
Y thích khí vị của nam nhân, nhưng cũng thực sự không muốn khí vị này xâm chiếm bản thân.
Phải tìm ra biện pháp, xóa hương vị nam nhân đã đánh dấu ở trên người y.
Nắng đã sớm bò lên giường.
Hà Hoan không thể không từ trong lòng ngực ấm áp của nam nhân dịch ra.
Ngồi ở mép giường nhìn thuỵ nhan của nam nhân trong chốc lát, Hà Hoan không nhịn được mà thở dài.
Y vươn ngón trỏ đặt ở giữa mày nam nhân, nhẹ giọng niệm một đoạn chú ngữ.
Thật vất vả mới khôi phục được chút pháp lực sau khi cùng nam nhân kết hợp, rồi thi triển "Vong trần chú", pháp lực lại thấy đáy một lần nữa.
Hà Hoan cúi người, hôn nhẹ lên trán nam nhân.
Pháp lực của y không đủ, vô pháp hoàn toàn tiêu trừ ký ức của nam nhân, chỉ có thể làm mơ hồ khuôn mặt của mình ở trong trí nhớ nam nhân.
"Tối hôm qua thực thoải mái, anh là nam nhân đầu tiên của ta, không bằng liền cho anh một danh hiệu, kêu là F tiên sinh đi!"
Hà Hoan xuống giường nhặt quần