Một gã tổng tài bá đạo, gặp được một em thụ đáng yêu mềm mại.
Vẻ ngoài của cậu khiến nữ nhân đều phải đố kỵ, cậu phải có một ánh mắt ươn ướt cùng đôi môi đỏ tươi, tính cách của cậu ngây ngô hồn nhiên dịu dàng lương thiện, bên cạnh cậu phải có một nữ phụ ác độc.
Cậu thích khóc thút thích, đặc biệt là lúc bị tổng tài đè ra, cậu sẽ vừa khóc lóc kêu đừng đừng, nhưng cũng vừa không đẩy ra, sau đó bởi vì mình thất thân mà khóc đến trời đất tối tăm, thế nhưng đừng lo! Bởi vì sau đó cậu luôn chẳng hiểu làm sao mà tha thứ cho tổng tài bá đạo!
A, đây chính là tình yêu nhỉ.
...
Tình yêu cái quần á!!!!!!
Tiêu Dư An gào thét trong lòng, ta ra đường vớ đại một em gái cũng sẽ hơn mi gấp trăm lần!!! Cũng không lắm chuyện! Không khóc thút thít!
Đối với loại thụ thế này, Tiêu Dư An cảm thấy bản thân mà cong cũng bị dọa cho thẳng lại.
Tiêu gia nhìn chút.
Ây da, không đúng nha, thụ tiêu chuẩn trong tổng tài văn như vậy mi còn không thích?
Lẽ nào!!!
Đậu má???
Lẽ nào Tiêu Dư An là một thụ?
Hơ. (*Tiếng thở dốc)
Nhà họ Tiêu chịu không nổi, sa ngã quá, bi kịch quá, thất lạc cõi người quá.
Thế nhưng không hề chi, nếu không đi đường tổng tài bá đạo được, vậy đi đường cứu nước, thử đường tổng tài dụ thụ phát nào.
Tỉ như gặp được một đại ca xã hội đen, đại ca xã hội đen bá đạo, phúc hắc, toàn thân tỏa ra mùi Do-S*.
*S và M trong Sadist/Machosist
Hôm nay tan tầm, Tiêu Dư An phát hiện xe mình bị quẹt, sau đó cửa sau xe có một tờ giấy, kêu hắn hẹn gặp bồi thường.
Tiêu Dư An gọi được vào số người kia, nói không sao, không phải bồi thường.
Người nọ cười lạnh, trả lại một câu: "Cậu biết tôi là ai không?"
Tiêu Dư An: "..."
Tôi con mẹ nó quan tâm anh là ai à!!! Tại sao đã quẹt xe người ta lại còn kiêu như vậy!! Nói không nổi một câu xin lỗi à??!!!
Chờ đã, này hình như là thoại trong trích dẫn kinh điển của tổng tài bá đạo!
Người nọ thấy Tiêu Dư An im lặng, cười giễu một cái, nói tên.
Hóa ra là một gã đại ca xã hội đen, thoạt nhìn thì là một nhân vật mà tên có thể vang dội hắc bạch lưỡng đạo, còn lạnh lùng kêu Tiêu Dư An nhanh đến, bảo bất kể nhiêu tiền cũng bồi thường được.
Tiêu Dư An nghĩ thầm, dù sao mình cũng không có tiềm chất của tổng tài bá đạo, chẳng bằng đi xem đại ca bá đạo chân chính nó là như nào.
Cho nên Tiêu Dư An theo hẹn đi gặp người.
Sau đó Tiêu Dư An cảm thấy gã có bệnh.
Vì chuyện bồi thường chưa nói được hai câu, đại ca này đã muốn bắt giam hắn.
Tiêu Dư An bày tỏ mình không phải do-M, cũng không có hứng thú với SM, BD gì gì đó.
Đại ca bá đạo cho biết, không sao, tôi sẽ dùng bondage play,
Ừm...
Nghe rất truyền cảm hứng, thế nhưng Tiêu Dư An vẫn cảm thấy người này có bệnh, dù sao hắn cũng không mắc chứng Stockholm*.
*Triệu chứng mà người bị bắt cóc nảy sinh lòng thương cho kẻ bắt cóc mình.
Đại ca bá đạo rất bá đạo, không nói hai lời bắt đầu trói người, nắm eo nâng cằm cưỡng chế giam lỏng.
Sau đó bị Tiêu Dư An đánh.
Nói cho cùng Tiêu Dư An cũng học võ phòng thân từ bé.
Đánh xong, Tiêu Dư An càng phiền muộn, cảm giác con đường tổng tài bá đạo quá xa vời, con đường tổng tài dụ thụ quá tuyệt vọng.
Bỏ đi, tình trường xơ xác, thương trường phát đạt, cứ làm việc cho giỏi đi.
Vì vậy Tiêu Dư An chăm chỉ mà làm việc, dự định làm một nhân vật tích cực của xã hội, làm một thanh niên bốn tốt, làm một Đảng viên Trung cộng ưu tú, vì dân phục vụ phấn đấu suốt đời.
Sau đó hắn khám ra bệnh nan y.