Tạ Lục Dữ đem bảng hiệu kẹp ở dưới nách, thuận tay nhận lấy hành lý xe từ trong tay Cố Thanh Trì.
"Về nhà ha?"
Tạ Lục Dữ nhớ thương những thứ trong nhà đã được chuẩn bị tốt.
Bánh kem đã sớm làm xong, hắn còn dự tính làm thêm một vài món ăn, nguyên liệu đều đã được sơ chế xong, chỉ chờ bắc lên bếp nữa thôi, trừ mấy cái này ra, còn có một nồi canh xương sườn nóng hổi được ninh trong vài tiếng đồng hồ.
Cố Thanh Trì không nói gì, nhìn về phía Tiểu Khả, Tạ Lục Dữ liền hiểu, chủ động tiếp đón.
"Tiểu Khả, em đi đâu? Anh với Tiểu Cố ở gần nhau, để bọn anh đưa em trở về trước.
"
Tiểu Khả vội vàng xua tay, cô ấy ở trước mặt Tạ Lục Dữ vẫn có hơi sợ hãi.
"Không cần không cần, thầy Tạ khách khí quá, em tự mình gọi xe trở về là được rồi.
"
Tạ Lục Dữ kêu một tiếng.
"Đừng khách khí, là bạn của Tiểu Cố thì chính là bạn của anh.
"
"Lại nói một cô gái như em, một mình một người kéo hành lý cũng không tiện, em tự mình gọi xe còn phải tốn tiền, để bọn anh đưa em đi rồi cầm hành lý giùm em luôn.
"
Tiểu Khả nghe vậy liền đáp ứng.
Chỗ ở của Tiểu Khả là được công ty phân cho, cách chỗ ở của Cố Thanh Trì cũng không xa, tiện đường đưa về cũng được.
Chờ Tiểu Khả xuống xe, ghế sau cũng chỉ còn một mình Cố Thanh Trì, Cố Thanh Trì ngồi một chút liền xụi lơ, giống như người không xương, thân thể chậm rãi trượt từ ghế này sang ghế khác.
Lúc Tạ Lục Dữ ngẩng đầu nhìn qua kính chiếu hậu, cả người cậu cũng đã lọt ra khỏi gương, vừa lúc tới đèn đỏ, Tạ Lục Dữ quay đầu lại nhìn ra ghế sau.
Liền thấy Cố Thanh Trì đang nằm trên ghế sau, cậu mặc một cái áo hoodie, trên đầu có mang một cái mũ, chỉ để lộ ra cái cằm xinh đẹp và một vài sợi tóc.
Thân thể cậu cuộn lại nằm ở nơi đó, sống lưng hơi hơi cong thành hình vòng cung, tư thế vừa phòng bị lại có chút yếu ớt, cho dù hắn không nhìn thấy biểu cảm của Cố Thanh Trì, nhưng bất kỳ ai nhìn vào cũng biết là, người đang nằm kia nhất định là đang rất mệt mỏi và xen kẽ thêm chút u buồn.
Tim của Tạ Lục Dữ bất giác nhói lên một chút, tuy rằng đây là một khung cảnh rất xinh đẹp, nhưng hắn muốn đánh vỡ sự yên tĩnh này, muốn làm cho Cố Thanh Trì tươi tỉnh xinh đẹp như một bông hoa nhỏ, thời thời khắc khắc đều sống động và hoạt bát.
"Tiểu Cố, đừng ngủ, còn chưa có ăn cơm đâu, sẽ không tốt cho dạ dày.
"
Cố Thanh Trì không động đậy, một lát sau mới ừ một tiếng, tỏ vẻ là bản thân sẽ không ngủ.
Đèn đỏ đã hết, Tạ Lục Dữ tiếp tục lái xe, hắn vừa đi vừa phía trước, trong miệng còn nhắc nhỡ.
"Cậu có phải là hơi say xe hay không? Tôi thấy từ trước khi lên xe cậu đã không có tinh thần rồi.
"
Cố Thanh Trì không cử động, vẫn ừ một tiếng.
Nhưng Tạ Lục Dữ nghe thấy giọng của cậu, cũng hơi chút an tâm.
Nếu Cố Thanh Trì cứ mãi an an tĩnh tĩnh nằm ở đó, Tạ Lục Dữ luôn cảm thấy cậu có thể biến mất bất cứ lúc nào.
"Tôi có biết một phương thuốc dân gian trị bệnh say xe đấy, hôm nào làm cho cậu thử xem.
"
Tâm tình của Tạ Lục Dữ có chút trầm xuống, hắn đoán được là hôm nay Cố Thanh Trì sẽ rất mệt mỏi, hắn cái gì cũng đã nghĩ tới, nhưng lại không nghĩ tới Tiểu Cố lại mệt mỏi đến mức vừa kết thúc lịch trình đã héo úa cuộn tròn thành một cục như vậy.
Lúc này Tạ Lục Dữ cũng không đành lòng làm phiền cậu, không còn ý định muốn rải kim tuyến và dải lụa đầy màu sắc lên người cậu nữa.
Kế hoạch gây bất ngờ đã được chuẩn bị vài ngày trước chỉ có thể hoãn lại.
Nhưng trong chốc lát Tạ Lục Dữ đã lấy lại tinh thần, nói chuyện không ngừng nghỉ.
"Hôm nay tôi có hầm canh đấy, chờ đến khi trở về là vừa lúc, về nhà uống một chút canh, sau đó đi ngủ một giấc, ngày hôm sau sẽ thoải mái trở lại.
"
Tạ Lục Dữ suốt đường đi lải nhải không ngừng, Cố Thanh Trì nằm ở phía sau thỉnh thoảng sẽ đáp lại một tiếng, bầu không khí trong xe rất ấm áp.
Cố Thanh Trì mang theo hai kiện hành lí, một cái balo và một cái vali.
Tạ Lục Dữ không đi mở cửa cho Cô Thanh Trì, kiểu đối đãi khách khí như vậy hắn chưa từng dùng trên người Cố Thanh Trì, như vậy quá khách khí cũng quá buồn nôn.
Tạ Lục Dữ đi đến cốp xe lấy hành lí, hắn một tay đeo balo trên vai, một tay kéo vali.
Thân hình hắn to lớn, nên nhìn cái vali có vẻ hơi nhỏ.
Cố Thanh Trì muốn cầm một cái, lại bị Tạ Lục Dữ tránh đi.
"Để tôi cầm đi, tôi sợ cậu buồn ngủ rồi mơ mơ màng màng kéo vali lại đâm vào lan can thì chết.
"
Cố Thanh Trì cũng không có tiếp tục giành giật, cậu ngáp một cái, tay lấp ló sau tay áo, có chút uể oải đi đằng trước.
Chờ tới đến khi lên lầu, Cố Thanh Trì ngừng lại một chút, một bên là nhà của Cố Thanh Trì, một bên là nhà của Tạ Lục Dữ.
Cố Thanh Trì không cần mở cửa cũng biết nhà mình ở là cái dạng gì, nơi đó trống không, ngoại trừ tủ quần áo và tủ để giày để chứng minh ở đây đang có người ở, thì so với trước khi không có người ở cũng chả khác gì nhau.
Trống không và không hề có hơi người, bởi vì điều hòa vẫn luôn quên bật, mà đôi khi căn phòng này có chút lạnh, yên tĩnh làm người ta phát điên.
Cậu giống như một loại thực vật không ưa sáng, luôn đưa lưng về phía ánh mặt trời mà sinh trưởng.
Nhưng phòng ở của Tạ Lục Dữ thì hoàn toàn khác, hắn đã cực kỳ nghiêm túc mà trang hoàng căn nhà, vách tường màu vàng nhạt, trên mặt đất có trải đệm mềm mại, phối với khăn trải bàn họa tiết ô vuông cùng bình hoa luôn được cắm hoa tươi mỗi ngày.
Tạ Lục Dữ mới là một người biết cách sống, cho dù chỉ sống có một mình, nhưng nhà hắn vẫn luôn gọn gàng ngăn nắp, hắn là cái cây cao to luôn đứng ngoài sáng tắm ánh nắng mặt trời, sinh trưởng một cách mạnh mẽ và hoạt bát.
Giữa hai bên, thì gần như không phải đắn đo nên lựa chọn bên nào, hoặc là nói, chỉ cần không phải nhà cậu, nơi nào cũng đều được.
Ngay cả Tiểu Li Hoa lúc không có việc gì cũng thích chạy vào trong nhà Tạ Lục Dữ.
Cho dù có ở văn phòng của Diệp Lí, Cố Thanh Trì cũng cảm thấy thoải mái hơn so với ở phòng mình, cậu chỉ luôn sống một mình ở đó, Cố Thanh Trì không phải một người biết chăm sóc cho bản thân, thậm chí là hoàn toàn ngược lại, cậu không biết cách chăm sóc cũng như chiếu cố bản thân.
Tạ Lục Dữ thấy Cố Thanh Trì không động đậy, có chút nghi hoặc.
"Làm sao vậy, lại quên mang chìa khóa sao?"
Tạ Lục Dữ đứng ở phía sau thấy Cố Thanh Trì chậm rãi gật gật đầu.
"Vậy tới nhà tôi trước đi, chia cho cậu một căn phòng, Tiểu Li Hoa tám phần cũng rất nhớ cậu.
"
Tạ Lục Dữ nói xong liền mở cửa ra, cầm hành lý đi vào nhà trước.
Hắn vào trong chặn cơ quan ở cửa lại, cất chìa khóa đi, lúc này mới bình tĩnh mà để Cố Thanh Trì đi vào nhà.
Điều hòa vẫn luôn bật, trong phòng vừa ấm áp lại dễ chịu, Tiểu Li Hoa đang ở trên nhà cây dành cho mèo, thấy bọn họ trở về liền quay đầu lại hưng phấn kêu một tiếng, nhảy mấy cái đã chạy đến bên chân Cố Thanh Trì, đi vòng quanh chân cậu.
Đến khi Cố Thanh Trì ngồi lên sô pha, Tiểu Li Hoa mới an tĩnh lại, dựa vào Cố Thanh Trì mà an an phận phận kêu meo.
Tạ Lục Dữ vào phòng bếp.
"Mệt thì cũng đừng ngủ ngay, nếu không sẽ lại đau dạ dày, tôi đi múc cho cậu một chén canh trước đã.
"
Canh đã nấu suốt một buổi trưa, lúc này xương sườn bên trong đã mềm tới nỗi muốn tách khỏi xương luôn rồi.
Tạ Lục Dữ vẫn giống như lần trước, tách xương ra,