Buổi tối đã sớm kết thúc, Hạ Uyển thừa dịp cha con nhà họ Hạ cùng Kỳ Thiệu Thành còn đang nói chuyện phiếm, dựa gần Hạ nhị tẩu đang ở phòng bếp thu thập chén đũa một chút.
Hiện tại người một nhà cùng nhau ăn cơm, nấu cơm đều do Vương Tú Cần và Hạ đại tẩu cùng nấu, thu thập chén đũa do Hạ nhị tẩu một người nhận thầu, Hạ Uyển cũng tới hỗ trợ một chút.
Cho nên thời gian này, thuộc về Hạ Uyển cùng Hạ nhị tẩu.
"Chị dâu, chị biết sự tình Tống Hà trong thôn chúng ta không?" Hạ Uyển vừa lau chén vừa tiến gần bên người Hạ nhị tẩu nhỏ giọng hỏi.
Hạ nhị tẩu nghĩ cô em chồng hôm nay nhìn đến một màn kia, trong lòng tò mò cũng bình thường, liền cùng cô nói: "Đó cũng là người số khổ, nhưng mà chị cũng chỉ nghe đa số trưởng bối trong thôn nói thôi."
Hạ nhị tẩu nói cùng nội dung phía trước về thân thế Kỳ Thiệu Thành không khác gì mấy, chẳng qua càng kỹ càng tỉ mỉ bổ sung chi tiết mẹ Kỳ ở trong thôn.
Mẹ Kỳ tên thật là Lục Quỳnh Phương, gia đình bà có thành phần không tốt còn là kết hôn lần thứ hai, chưa có gả qua liền bị gia đình nhà chồng ghét bỏ, nhưng Tống Vĩnh Trường cũng chính là chàng trai ngốc nghếch, vừa cố chấp vừa không thích nói chỉ thích làm đã nhắc tới phía trước, trừ bỏ mẹ Kỳ ai cũng không chịu cưới.
Trong nhà không lay chuyển được hắn, vẫn cho bọn họ làm hôn lễ.
Kết quả mẹ Kỳ sinh con không bao lâu, liền qua đời.
Trong nhà vẫn luôn sắp xếp hôn sự cho Tống Vĩnh Trường, hắn sợ sẽ cưới phải một người đối xử với con gái không tốt, nói cái gì cũng không đồng ý, sử dụng cả tiền tích cóp để đưa con gái đi học.
Mẹ của Tống Vĩnh Trường vốn dĩ không thích mẹ Kỳ, cứ như vậy nhìn Tống Hà chỗ nào đều không vừa mắt, bà cảm thấy nếu không có đứa con chồng trước này, con trai của mình nào đến nỗi tuyệt hậu liền đứa con trai đều không có.
Tống Vĩnh Trường không quen nhìn mẹ Tống luôn ngược đãi Tống Hà, liền mang theo Tống Hà đơn độc dọn ra ngoài.
Tống Vĩnh Trường tuy rằng không được thông minh, nhưng là người có sức lực, kiên định và có chí tiến thủ, mỗi lần có việc mệt như đào sông, hắn đều lao vào làm vì được cấp nhiều công điểm, Tống Hà cũng tranh đua, thành tích học tập đặc biệt giỏi.
Nhưng con người vĩnh viễn cũng không biết được thiên tai nhân họa cái nào sẽ tới trước.
Tống Vĩnh Trường bị trật eo khi đi đào đường sông, ngay từ đầu không để ý tới, kết quả thời điểm nghiêm trọng người cũng không thể đi đường.
Lúc này mới luống cuống đi bệnh viện khám bệnh, đem tiền tiết kiếm vốn dĩ không nhiều lắm sài không còn đồng nào, cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn.
Tuy rằng hiện tại Tống Vĩnh Trường có thể đi đường, nhưng không làm được việc nặng, cha con hai người liền dựa vào Tống Hà kiếm công điểm để sinh hoạt.
"Thiệt tình, lão thái thái nhà họ Tống cũng là một người tàn nhẫn, mặc dù Tống Vĩnh Trường dọn ra ngoài sống một mình, nhưng ngày lễ ngày tết chưa từng có quên hiếu kính bà ấy, bà ấy thì lại khen ngược, trở mặt liền không nhận người.
Nghe nói chi phí chữa khỏi cho Tống Vĩnh Trường tốn tới một nghìn nhân dân tệ, tiền này làm sao mà trả cho nỗi."
"Con bé Tống Hà kia sống cũng không dễ, thành tích tốt như vậy, nói không học liền không học nữa, đều hai mươi tuổi cũng chỉ trông chừng cha mình mà không chịu gả chồng." Trong cuộc nói chuyện Hạ nhị tẩu đối với Tống Hà đều là tràn ngập tiếc hận.
"Hôm nay là xảy ra chuyện gì vậy chị, em đi trễ quá không thấy được." Hạ Uyển tiếp tục hỏi.
"Còn có thể như thế nào, qua hôm nay trời ngày càng lạnh hơn, Tống Hà phải gom góp tiền thuốc cho cha.
Nếu Tống Hà có công điểm, người khác mới dám cho con bé vay tiền, nếu không có công điểm, cuối năm kết toán không có đồng nào, ai mà dám bỏ tiền ra." Hạ nhị tẩu thở dài, "Đứa nhỏ này cũng thật vất vả."
Hạ nhị tẩu nghĩ nghĩ, lại nhìn Hạ Uyển nói: "Em không phải muốn thi đại học một lần nữa sao, có cái gì không hiểu có thể đi hỏi Tống Hà một chút, thuận tiện mang theo đồ vật gì đó, cũng không thể để người khác dạy không công cho mình được."
Hạ Uyển cũng đang có ý này.
Lúc này, trong phòng ngoài nhà chính, mấy người đàn ông đã nói tới chuyện quốc gia đại sự.
Năm 1983 là một năm đặc biệt, cùng với việc cải cách thi tuyển sinh đại học, còn chính thức cấp phép một văn kiện tiêu đề đỏ cho nông dân tự do mua bán.
Văn kiện này đã được thủ đô phát từ rất sớm, nó được truyền xuống từ nhiều cấp tổ chức tới Hạ gia trang cũng đã là cuối mùa hè.
Điều này khiến cho thế hệ cũ như Hạ Hồng Vệ khó hiểu, tự do mua bán không phải là đầu cơ trục lợi sao.
Kỳ Thiệu Thành đã nghe chủ trương này từ lâu, chỉ đưa ra vài câu ý kiến, tâm tư của thế hệ trước cũng không khó lý giải, nhưng quốc gia luôn cần thay đổi cùng phát triển, cuộc sống của nhân dân mới có thể càng ngày càng tốt.
Hai đứa con trai nói cái gì đều không quan trọng, nhưng một người ngoài cuộc như Kỳ Thiệu Thành nói lại rất hợp gu Hạ Hồng Vệ.
Thấy Hạ Hồng Vệ có chút nhả ra, tâm tư hai người Hạ Đông Hạ Nam bắt đầu lung lay lên, Hạ Hồng Vệ liếc mắt một cái liền nhìn ra tới.
Nhưng hiện tại quốc gia đều cho phép, Hạ Hồng Vệ cũng không cứng nhắc như vậy một hai phải kiềm chế bọn họ: "Hiện tại quốc gia cho phép, cha cũng mặc kệ hai đứa, nhưng mà hai đứa phải nên nhớ, tuyệt đối không thể nhúng tay vào chế độ tư bản chủ nghĩa bóc lột sức lao động.
Ruộng đất trong thôn cũng không thể bỏ."
Lão nhân vẫn là cảm thấy, ruộng đất mới là gốc rễ của con người.
Hạ Đông Hạ Nam cũng không nghĩ tới ném xuống ruộng đất trong nhà đi nơi khác phát triển, có thể tiết kiệm một ít vốn nhỏ, ăn uống không lo lại xây hai gian phòng ở, chỉ dựa vào công điểm phát chút tiền, khi nào mới có thể đem đất nền trong nhà xây nhà lên được.
Chờ hai năm qua đi, hài tử trong nhà cũng lớn, không thể cái nhà của mình đều không có, luôn cùng cha mẹ ngủ chung trên giường đất.
Anh em trong nhà hiểu biết anh em trong nhà, nhìn nhau một cái liền biết đối phương đang đánh chủ ý gì, cũng vui sướng đạt thành nhận thức chung.
Thời điểm Hạ Uyển ở phòng bếp cùng Hạ nhị tẩu nói chuyện phiếm, cũng không biết chính mình bỏ lỡ bao nhiêu chuyện lớn.
Rốt cuộc hai ngày trước nói đến chợ đen, anh cả còn nghiêm khắc cự tuyệt, lúc này mới qua mấy ngày, tự do mua bán được chấp thuận, dẫn tới Hạ Uyển ở phương diện này nhận thức có phần lệch lạc.
Hơn nữa ngày hôm sau, thời điểm lúc văn kiện được thông báo Hạ Uyển còn không có rời giường, trực tiếp bỏ lỡ.
Cho nên tin tức này, Hạ Uyển thực lâu sau