Trải qua một hồi náo nhiệt như vậy, Hạ Uyển cũng không tính ở lại nhà Tống Hà lâu, ôm sách Tống Hà đưa trở về nhà cùng Hạ Nam.
Lúc này sắc trời đã tối đen, nhờ ánh trăng mới có thể thấy rõ đường đi, Hạ Uyển cùng Hạ Nam sánh bước bên nhau.
Hạ Uyển do dự một hồi, vẫn quyết định hỏi Hạ Nam một chút: "Anh hai, anh nói em có thể giúp gì cho chị Tống Hà được, thành tích chị Tống Hà tốt như vậy, chị ấy có thể làm giáo viên ở trường tiểu học bên này của chúng ta không?"
Hạ Nam không ngờ rằng đột nhiên Hạ Uyển sẽ ném ra vấn đề này, sửng sốt một chút cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: "Hẳn là không được, số giáo viên tiểu học bên chúng ta chắc đã đủ.
Lúc trước cha cũng nghĩ tới an bài cho em vào làm, hỏi thăm một chút người ta lại nói chỉ có thể làm tạm thời, liền từ bỏ."
Quả nhiên không có dễ dàng như vậy, Hạ Uyển có chút uể oải.
Hạ Nam đã quen đấu võ mồm cùng Hạ Uyển, nhìn Hạ Uyển như vậy có chút không được tự nhiên: "Nếu không em trở về hỏi cha đi, thôn chúng ta bên này không được, không chừng mấy thôn xung quanh thiếu giáo viên tiểu học thì sao."
Vốn dĩ Hạ Uyển không hy vọng nhiều, chỉ ôm ý tưởng thử một lần, nhắc với Hạ Hồng Vệ chuyện này mãi.
Nhưng ai nói Hạ Uyển là con gái ruột của ông trời chứ, con gái rượu muốn sao có thể không thực hiện.
Hạ Hồng Vệ vẫn ngồi trên ghế tựa hút thuốc lá của ông ấy ở gian ngoài như cũ, nghĩ nghĩ nói: "Con biết thôn Tiểu Trình không?"
Hạ Uyển hồi ức một chút, nói: "Là cái thôn ở trong núi ạ?"
Hạ Hồng Vệ gật gật đầu: " Trường tiểu học bọn họ vẫn luôn thiếu giáo viên, không tuyển được người thích hợp.
Người bằng cấp thì không đủ, người bằng cấp đủ thì lại chướng mắt trường tiểu học bọn họ."
Những năm 80 lương tháng một người giáo viên tiểu học cũng được 30 tệ, tối thiểu phải có bằng cấp ba, nhưng với bằng cấp này bạn có thể có thể tìm công việc trong nhà xưởng ở trấn trên, nếu có hộ khẩu ở trấn trên lương cũng được khoảng 30-40 tệ nữa.
Còn chưa nói đến việc học xong lớp mười một sẽ được quốc gia trực tiếp phân phối công tác.
Thời đại này có rất ít người thỏa mãn được điều kiện này, bằng bằng với Hạ Uyển ở Hạ gia trang không sai biệt lắm có hơn hai mươi người, chân chính học tới cấp ba chỉ có ba người, hơn nữa đa số các trường cấp ba đều là học sinh thành tích cấp hai không tốt hoặc thi không đậu trung cấp vào học.
Bây giờ Hạ Uyển mới phát hiện, tại sao nữ chính muốn học cấp ba rồi thi vào đại học mà không phải học trung cấp? Dựa theo quan niệm của niên đại này, thành tích học tập ở cấp hai tốt thì nên đi học trung cấp.
Sau này trong nhà Tống Hà xảy ra biến cố, dẫn tới năm đó đang học lớp mười một thì cô ấy nghỉ ngang, không kịp tới tham gia thi đại học, thậm chí bằng tốt nghiệp cấp ba còn không lấy được.
Hạ Uyển suy xét một chút nói: "Vậy bằng cấp của chị Tống Hà đủ không ạ, chị ấy còn chưa có bằng tốt nghiệp cấp ba."
Hạ Hồng Vệ nói: "Có thể đi thử xem, hẳn là đội trưởng Trình cũng biết, giáo viên có bằng tốt nghiệp cấp ba cũng không tới phiên thôn bọn họ." Nói xong, Hạ Hồng Vệ liếc mắt nhìn Hạ Uyển một cái, đả kích nói: "Không nên cao hứng vội, dù sao con cũng phải đi tìm Tống Hà thương lượng một chút, thôn Tiểu Trình cách nơi này của chúng ta cũng không gần, dù trường tiểu học có thể trả tiền lương cũng không có khả năng bao ở."
Hạ Uyển cảm thấy bất luận có thành công hay không, cuối cùng cũng tìm được một cách, lập tức quyết định ngày mai phải đi hỏi Tống Hà.
Vốn dĩ Hạ Uyển không phải là loại người lo chuyện bao đồng, nhưng đối mặt với Tống Hà, cô luôn có cảm giác áy náy, khiến nội tâm cô thấy khó chịu.
Cùng lúc đó ở nhà Tống Lão Tam.
"Thằng cả đã đi một ngày, sao còn chưa về nữa." Thím Tống nhịn không được lãi nhãi, đi tới đi lui bên ngoài phòng, một khắc cũng không nghỉ ngơi.
Cha Tống nhìn tới nỗi choáng váng, nhịn không được quở mắng: "Bà có thể nghỉ trong chốc lát hay không."
Thím Tống cũng quay về phía cha Tống la lớn: "Hai đứa con trai còn chưa về, ông một chút cũng không lo lắng hả?"
Không đợi cha Tống trả lời, ngoài cửa truyền tới âm thanh, con trai cả nhà họ Tống đã