Ăn qua cơm chiều, Hạ Đông tới hỏi Hạ Uyển ngày mai muốn cùng đi trấn trên không, lần này không có đãi ngộ tốt như lần trước, muốn tự mình đi.
Hạ Uyển tự hỏi một chút, ngẫm lại ở nhà còn muốn tiếp tục học tập, quyết đoán đáp ứng xuống dưới.
Hạ Đông: "Vậy em nhớ dậy sớm."
Hạ Uyển: "Nga." Hiện tại hối hận còn kịp sao?
Nhưng so với học tập, dậy sớm cũng không phải chuyện gì lớn, hên là quyển ghi chú Lâm Thanh Thanh đã cầm đi, Hạ Uyển thầm nghĩ.
Ngày hôm sau, Hạ Uyển thấy Tống Hà đứng bên cạnh Hạ Đông, có chút chột dạ giống như bị cô giáo bắt gặp mình đang trốn học.
"Uyển Uyển, dậy sớm như vậy?" Tống Hà cũng nghe nói tật xấu ngủ nướng của Hạ Uyển, nhịn không được trêu ghẹo.
Nghe được lời này Hạ Uyển càng chột dạ, nói: "Chị Tống Hà, hôm nay chị không đi thôn Tiểu Trình hả?"
"Ân, buổi chiều chị mới đi, hôm nay chị đi trấn trên mua thuốc cho cha, còn muốn mua vở cùng bút bi để ghi lại phương án chia ruộng." Đã thật lâu Tống Hà chưa cầm bút, cô cũng không có nhu cầu dùng bút làm gì, nếu đã đáp ứng đội trưởng Hạ phải ghi lại phương án, còn muốn soạn bài, mua một cây bút sẽ tiện hơn rất nhiều.
Đã có tiền thu vào, Tống Hà cũng không keo kiệt làm gì.
Dọc theo đường đi nói nói nháo nháo, thực mau liền đến trấn trên, bốn người thương lượng một chút, quyết định phân công hành động, Hạ Đông cùng Hạ Nam đi trước mua công cụ, Hạ Uyển bồi Tống Hà lấy thuốc cho Tống Vĩnh Trường, cuối cùng gặp nhau ở Cung Tiêu Xã.
Tống Hà đến bệnh viện lấy thuốc đã quen, mấy năm nay Tống Hà không biết đã tới bao nhiêu lần.
"Lần này có tiền mua thuốc còn phải cảm ơn dì Vương cùng đội trưởng Hạ, nếu không chị cũng không biết nên làm cái gì bây giờ." Tống Hà thuận miệng cùng Hạ Uyển nhắc tới, chân thành biểu đạt sự biết ơn.
Hạ Uyển đáp lại cô vẻ mặt ngơ ngác, a? Mẹ em cho chị tiền?
Nhìn Hạ Uyển cái gì cũng không biết, điều gì cũng không cần suy xét, cũng là một loại hạnh phúc.
Tối hôm qua Tống Hà về nhà đếm tiền Vương Tú Cần đưa cho cô, ở trong đống tiền vụn vặt linh tinh cư nhiên còn có mấy tờ đại đoàn kết, tổng cộng có một trăm tệ.
Vốn dĩ cô nghĩ trước tiên đem tiền còn nợ trả bớt, tiền thuốc năm nay lại nghĩ biện pháp khác, hoặc là chờ hai tháng nữa cô có tiền lương lại mua.
(Truyện được đăng tải Wattpad và dembuon)
Không nghĩ tới Vương Tú Cần lại đưa cho cô một số tiền khổng lồ như vậy, còn đủ tiền mua thuốc cho cha cô.
Tống Hà nghĩ, nếu Hạ Uyển không thể thi đậu đại học, mình thực sự có lỗi với sự giúp đỡ của dì Vương cùng đội trưởng Hạ quá nhiều.
"Uyển Uyển, một hồi trên đường chúng ta trở về, có thể ôn lại bài trong sách giáo khoa ngữ văn nha.
Em đọc cho chị nghe, thế nào?" Tống Hà cùng Hạ Uyển thương lượng.
Hạ Uyển: Chị nói gì? Em nghe không rõ?
"Chị Tống Hà, lấy thuốc xong chưa?" Hạ Uyển vội vàng nói sang chuyện khác, thật vất vả cô mới ra ngoài chơi một chuyến, hoàn toàn không muốn học gì đâu, chơi thì phải chơi cho vui chứ.
Tống Hà nhìn vẻ mặt Hạ Uyển không tình nguyện, cảm giác vẫn phải có thứ gì dụ em ấy mới được, tựa như cà rốt treo trước con lừa.
Trên đường cái người đến người đi, một người thanh niên đạp xe rất nhanh lại đột nhiên có một đứa trẻ bất ngờ chạy ra từ hẻm nhỏ bên cạnh.
Người nọ khẩn cấp bóp phanh lại, đầu xe hướng hẳn sang một bên, vừa lúc hướng về phía Tống Hà cùng Hạ Uyển đang đi sát lề.
Lúc này một người quân nhân từ xa tiến lên, đem Tống Hà đứng bên ngoài kéo đến một bên, thuốc trong tay Tống Hà rơi đầy đất.
Người thanh niên đạp xe kia thấy mình đụng phải người ta, vội vàng xuống xe đem thuốc rơi trên đất nhặt lên cũng nói xin lỗi: "Thực xin lỗi, thật là thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, vì tránh đứa bé kia."
Tống Hà cũng thấy được đứa bé vừa chạy ra, chỉ là mình không bị thương, hơn nữa người ta đã xin lỗi, Tống Hà cũng không phải là người không hiểu đạo lý: "Tôi không có việc gì." Sau đó lấy ra khăn tay