Mũi kiếm theo thời gian khảm càng ngày càng sâu, Tạ Ngu chỉ cảm thấy lòng bàn tay như là sắp bị cắt thành hai nửa quá mức đau nhức.
Hắn cắn chặt môi dưới, đầu ngón tay bởi vì dùng sức quá mạnh mà sinh run rẩy, cái trán nổi gân xanh, hốc mắt đỏ bừng một mảnh.
Quả nhiên pháo hôi ngu ngốc mà ở bên người vai chính, khẳng định không có chuyện tốt phát sinh! Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ cũng muốn trực tiếp mất mạng tại đây.
Động bích càng thêm kịch liệt mà chấn động, bởi vì kết giới tại cửa động trên nham thạch bị phá, dẫn tới mặt đất tầng tầng bị phá hư, khối đá cực lớn bên cạnh cửa động đập vào trong động phát ra ầm ầm tiếng vang lớn.
Hai người lấy tư thế như vậy mà sống sót, không rõ ngay sau đó có thể hay không bị đá rơi xuống đập trúng.
Tạ Ngu tay nhận trọng lượng hai người, máu tươi cuồn cuộn không ngừng mà nhỏ giọt ở trên má Quân Yến, còn mang theo nhiệt lượng ấm áp.
Quân Yến ánh mắt đặc biệt phức tạp mà ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Ngu đang gắt gao túm chặt hắn không bỏ, tâm thần đã bị dao động thật lớn.
Hắn cho rằng ma tu đều là đao phủ máu lạnh vô tình, giết người như ngoé một cái chớp mắt cũng không động.
Mà Tạ Ngu năm đó bị đánh gãy gân mạch, trục xuất khỏi Thánh Khư phái, hẳn là hận chết đệ tử tu tiên bọn họ mới đúng.
Vì sao hiện tại liều mạng cũng muốn cứu hắn.....
"Ngươi buông tay đi, cứ tiếp tục như vậy chúng ta đều phải chết!" Quân Yến đã lâm vào tuyệt vọng, không muốn Tạ Ngu vì cứu hắn mà cũng chết ở chỗ này.
Tạ Ngu quả thực muốn chửi ầm lên, ai muốn treo mũi kiếm chơi hít xà a?
Quân Yến nếu không phải nam chính, Tạ Ngu mới lười quản hắn.
Vì sao hào quang vai chính còn chưa có xuất hiện? Chẳng lẽ bởi vì Lạc Hoè An không ở nơi này, cho nên không có biện pháp kích khởi cầu sinh mãnh liệt của Quân Yến sao?
Tưởng tượng đến đoạn này, Tạ Ngu hận rèn sắt không thành thép mà quát: "Đừng nói chuyện vô dụng này, bổn điện sẽ không để ngươi chết, hiện tại kết giới đã phá, ngươi còn không nhanh vận khí!"
Hắn sắp căng không được bao lâu, mũi kiếm kia ít nhất chui vào máu thịt hắn đã sâu năm phần, ba phút sau ngón tay hắn có thể sẽ bị trực tiếp chặt đứt.
Thiếu niên thấy sắc mặt Tạ Ngu càng thêm tái nhợt, tay giữ chặt hắn cũng dần dần mất đi sức lực, ngực đau đớn kì lạ, còn kèm theo một ít cảm xúc hắn nói không rõ.
Hắn cũng không hề trì hoãn, theo lời Tạ Ngu nói ngưng thần tụ khí, hàn khí sau khi biến mất, chân khí trong thân thể hắn đang chậm rãi hội tụ ở đan điền...
Còn cần một chút thời gian... hắn lập tức liền có thể thi triển khinh công, đem Tạ Ngu mang lên.
Bọn họ tuyệt không thể chết ở loại địa phương này!
Nhưng mà, càng là thời điểm khẩn cấp, trời cao liền càng muốn ngáng chân bọn họ.
Một cái đánh vào hòn đá lớn, chuẩn xác không có lầm mà nện ở trên đỉnh đầu Tạ Ngu, lấy loại tốc độ cực nhanh mà rơi tự do xuống.
Một viên đá nhỏ cũng đã là trí mạng, càng đừng nói loại trọng vật thể tích này.
Đỉnh đầu bỗng nhiên đau vô cùng, Tạ Ngu cảm giác được toàn bộ tầm nhìn đều đang trời đất quay cuồng, không còn có biện pháp tiếp tục chống đỡ, trong nháy mắt buông tay ý thức cũng lâm vào trong bóng tối.
Thân thể cấp tốc mà ngã xuống, điều cuối cùng mà hắn nghe được bên tai chính là một tiếng hét của Quân Yến: "Tạ Ngu!"
Trước khi hắn hoàn toàn hôn mê chỉ có một ý niệm duy nhất nếu hắn thật sự chết, Đoạn Tu Hàn tìm không thấy thi thể hắn thì nên làm sao bây giờ......
Nhưng mà, tại khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, chân khí Quân Yến đã khôi phục cũng đủ để hắn thi triển khinh công, hắn lập tức đỏ vành mắt vươn cánh tay tiếp được Tạ Ngu, ôm lên vòng eo mềm mại, ở trước khi hòn đá đem hang động hoàn toàn vùi lấp liền chạy ra khỏi cửa động.
Một lát sau, chấn động sơn băng địa liệt rốt cuộc ngừng lại.
Lúc này Tạ Ngu nằm ở trong lòng ngực Quân Yến, máu tươi trên trán chảy xuống hai thái dương, nhiễm đỏ tóc dài màu đen, bộ dáng thê mỹ mà suy yếu.
"Tạ... Tạ Ngu" thiếu niên đốt ngón tay đang không ngừng run rẩy, vươn tay đụng vào chất lỏng màu đỏ trên mặt Tạ Ngu, sau đó giống như là đụng phải dung nham nhanh chóng thu trở về.
Hắn chân tay có chút luống cuống, giật mình mà nâng lên tay phải huyết nhục mơ hồ của Tạ Ngu, một màn nhìn mà thấy ghê người làm quả tim Quân Yến phảng phất như bị thứ gì hung hăng mà đáng một đòn nghiêm trọng.
Vì sao lại cứu hắn hết lần này tới lần khác!
Quân Yến rất muốn chất vấn Tạ Ngu, muốn hắn cho mình một cái đáp án.
Tạ Ngu đối hắn tốt vô cớ sẽ chỉ làm hắn không biết nên làm sao, sẽ làm hắn cảm thấy suy nghĩ của mình trước kia có bao nhiêu ti tiện!
Hắn mạc danh mà sợ hãi, lại mạc danh an tâm.Muốn biết nguyên nhân Tạ Ngu làm như vậy, lại sợ phải đưa ra lựa chọn gian nan.
Quân Yến không hiểu hắn rốt cuộc là đang làm sao vậy.....
Trong lòng muôn vàn suy nghĩ, Quân Yến mới chợt nhớ tới ngẩng đầu quan sát hoàn cảnh cửa động.
Nơi này là cái huyệt động tự nhiên, ẩm ướt mà lại âm lãnh, khí tức trắng và sương mù phiêu ở bên trong không khí, so với hàn đàm vừa rồi ấm áp hơn rất nhiều.
Không chỉ có như thế, trong động này thế nhưng còn có các loại cây cối hình thù kỳ quái, mặt trên treo đầy trái cây màu đỏ, còn có suối nước thanh triệt từ huyệt động đầu trên hối nhập vào suối nước lạnh bên cạnh.
Hắn cảnh giác mà nhìn quanh bốn phía, vẫn chưa phát hiện thân ảnh hồ yêu, đáy lòng dần dần nhẹ nhàng thở ra.
Lấy tình huống của bọn họ hiện tại, nếu đối đầu với hồ yêu chỉ có thể là con đường chết.
Quân Yến đầu tiên là thả ra mật ngữ truyền âm đặc quyền của Thánh Khư phái, báo cho Sở Mạc bọn họ vị trí hiện tại, mà Tạ Ngu đang bị trọng thương, không bằng trước tiên ở nơi này tu dưỡng mấy ngày, rồi quyết định.
Hắn ôm Tạ Ngu tìm góc thích hợp, chính mình đến suối nước lạnh, làm ướt vải sau đó trở lại bên người Tạ Ngu.
Quân Yến từng chút một mà lau vết máu dư thừa trên mặt Tạ Ngu, dùng mảnh vải đơn giản mà quấn lên bàn tay Tạ Ngu, đem phần miệng vết thương Tạ Ngu cầm máu. Sau khi làm xong, Quân Yến ngồi quỳ trên mặt đất, ngơ ngác mà nhìn mặt Tạ Ngu.
Tạ Ngu là người có tướng mạo không thể bắt bẻ nhất mà hắn gặp qua.
Khuôn mặt tinh xảo diễm lệ luôn làm cho người ta cảm thấy xa cách vô pháp tới gần, đuôi mi gần nốt ruồi sáng rực rỡ lấp lánh phong tình vạn chủng, mị cốt thiên thành. Quân Yến cũng không thể không thừa nhận, nếu Tạ Ngu thật sự hạ quyết tâm muốn dụ dỗ người nào đó, sẽ không ai có thể trốn thoát.
Nhưng từ khi bọn họ bị nhốt ở dưới đàm đến bây giờ, Tạ Ngu chưa bao giờ đối với hắn sinh ra một chút ý nghĩ nào.
Thân mật da thịt, cũng là chính hắn không biết xấu hổ mà thò lại gần, chỉ ngắn ngủi cảm thụ