Trình Dương mắt to trừng mắt nhỏ với Chu Khuyết Đình, khứu giác nhanh nhạy của Đường Mẫn nhận thấy bầu không khí không tâm thường giữa hai người họ, oán hận cắn răng, bắt lấy cổ tay Trình Dương một cách mạnh mẽ, thấp giọng nói: "Bạn gái của anh, em nhìn chằm chằm cậu út của anh làm cái gì? Cậu ấy đẹp trai bằng anh à?"
Ánh mắt của Chu Khuyết Đình dừng trên móng c.h.ó của Đường Mẫn.
"Đẹp trai hơn anh." Trình Dương giật tay ra.
Đường Mẫn: "......"
Chu Khuyết Đình nắm tay lại để trước môi, nhẹ nhàng khụ một tiếng, che giấu ý cười suýt nữa không nhịn được.
Sau đó nói với Đường Mẫn: "Con trai không nên tùy tiện động tay động chân với con gái."
Đường Mẫn nghi ngờ nhìn về phía Chu Khuyết Đình: "Cậu út, cậu có quen biết bạn gái cháu từ trước sao?"
Chu Khuyết Đình liếc liếc mắt nhìn Trình Dương một cái: Tôi có nên quen biết không?
Trình Dương lắc đầu.
Chu Khuyết Đình: "Không quen biết."
"......" Đường Mẫn chỉ chỉ chính mình, "Cháu nhìn qua rất giống đồ ngốc sao?"
Chu Khuyết Đình nghĩ nghĩ, chuyển lực chú ý của cậu ta đi: "Anh rể bảo cháu đi làm quen với Tưởng Ứng Thần, nói chuyện nhiều một chút, học học xem người ta làm ăn buôn bán như thế nào." Anh nói như này cũng là để nhắc nhở Trình Dương, rằng đêm nay Tưởng Ứng Thần cũng ở đây.
Anh không biết rằng, Trình Dương đã sớm mặt đối mặt với Tưởng Ứng Thần.
Đường Mẫn nói: "Không muốn đi, không có đề tài chung với họ Tưởng."
Cuối cùng mẹ Đường cũng nắm lấy cơ hội cắm một câu: "Cái anh Thụy Ngọc mà ngày thường con lúc nào cũng treo ngoài miệng kia cũng tới, con có thể cùng chơi với y nha.
Cũng giống bạn gái con......"
Trong lòng Đường Mẫn lộp bộp một cái, cậu ta mới vì Trần Thụy Ngọc mà khó chịu với Trình Dương xong, mẹ cậu ta thật sự là, cái hay không nói, nói cái dở!
Đánh giá sắc mặt của Trình Dương, cậu ta vừa muốn nói thêm gì, lại nghe thấy cậu út của mình hỏi với vẻ mặt khó hiểu: "Cái người tên Trần Thụy Ngọc kia? Chỗ nào so được vợ của cháu ngoại trai nhà ta?"
Đường Mẫn: "......"
Trình Dương: "......" Lại còn vợ của cháu ngoại trai nhà ta.
Mẹ Đường cho rằng Chu Khuyết Đình là do yêu ai yêu cả đường đi, mới có thể thấy Trình Dương đặc biệt thuận mắt, vội nói: "Cái cậu Trần Thụy Ngọc kia hồi trước là đàn anh của Mẫn Mẫn khi làm học sinh trao đổi, từng giúp Mẫn Mẫn không ít chuyện......"
"À." Chu Khuyết Đình nhìn về phía Đường Mẫn: "Cháu thích Trần Thụy Ngọc?"
Đường Mẫn vội vàng phủ nhận: "Không không! Cháu chỉ là cảm thấy y khá lợi hại! Giao lưu học thuật một cách thuần túy mà thôi!"
Nói xong, cậu ta chột dạ ngó ngó Trình Dương, thấy vẻ mặt Trình Dương bình tĩnh, trong lòng lại thấy hơi mất mát.
Chu Khuyết Đình lại hỏi: "Vậy cháu cảm thấy, nếu so y với bạn gái cháu thì ai càng đẹp hơn?"
......! Làm sao lại là vấn đề này! Cậu út, sao mạch não cậu lại giống Trình Dương y đúc như vậy......!Lúc này Đường Mẫn trả lời thật sự rất nhanh: "Đương nhiên là bạn gái cháu rồi."
Chu Khuyết Đình cười nói: "Vậy là tốt rồi......!Cậu còn tưởng rằng ánh mắt cháu có vấn đề."
Đường Mẫn nhìn Chu Khuyết Đình một cách khó hiểu, hình như cậu út có chút ác ý khó hiểu với Trần Thụy Ngọc, cũng không biết có phải ảo giác của mình hay không.
Cậu ta đang muốn hỏi cho rõ ràng thì cuối hành lang lại truyền đến hai giọng nam quen thuộc, làm cho cậu ta nhanh chóng ngậm miệng lại.
"Không phải cậu nói cậu ấy lên tầng hai nghỉ ngơi sao? Phòng nào cũng tìm thử xem.
Lúc ở bên cạnh tôi cậu ấy vẫn luôn khỏe khỏe mạnh mạnh, sao mà đến chỗ cậu không được bao lâu đã bị dị ứng nước hoa rồi? Còn nằm viện nữa? Tôi thấy trên cổ cậu ấy còn có một vết sẹo nhàn nhạt! Xem ra cậu cũng đối xử với cậu ấy chẳng ra gì a."
"Ít nhất tôi sẽ không nhục mạ cậu ấy, thậm chí ra tay với cậu ấy."
"Tôi không có! Tôi chỉ là tức quá, mắng cậu ấy vài câu, hơn nữa tôi là thiệt tình yêu cậu ấy......!Ngược lại là cậu, hôm nay còn đưa cả Thụy Ngọc theo, còn bị cậu ấy gặp được, tôi thấy cậu nhất định đã hoàn toàn bị loại trừ......"
"......!A."
"***, ** n*, vẻ mặt cậu không hiểu đâu với cái nụ cười bí ẩn kia của cậu là có ý gì hả?"
Cảm xúc của hai người dần dần trở nên kích động.
Biết rõ bọn họ đang nói đến ai, Chu Khuyết Đình với Đường Mẫn: "......"
Không biết bọn họ đang nói về ai, mẹ Đường: "?"
Trình Dương: "......"
Tiếng bước dần chân tới gần, không kịp nghĩ ngợi quá nhiều, Trình Dương nhanh chóng kéo Chu Khuyết Đình cùng với mẹ Đường vào phòng, sau đó đóng cửa lại.
"Cộc cộc." Tiếng gõ cửa ở cách vách vang lên, như là khúc nhạc dạo bắt đầu trong truyện kinh dị.
Trong phòng không bật đèn, ánh trăng lại ẩn sau tầng mây, quanh mình không có lấy một tia ánh sáng.
Trình Dương và Chu Khuyết Đình đối diện trong bóng đêm, không hiểu sao cả hai người đều muốn cười.
Tình tiết này quá hài kịch hóa, còn đi kèm quan hệ đạo đức luân lý không quá rõ ràng nữa chứ.
Chu Khuyết Đình giơ tay nhẹ nhàng đặt trên đầu vai của Trình Dương, dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ mã Morse.
- Không phải là cậu nên ở Triều Đại sao, sao mà chỉ chớp mắt lại thành cháu dâu của tôi rồi?
Vừa gõ một cách thờ ơ, khóe miệng của anh vừa không tự chủ được cong lên.
Anh không biết Trình Dương có hiểu mã Morse hay không, chỉ là cảm thấy cảnh tượng vừa rồi thật sự đáng để trêu chọc một chút.
Vẻ mặt hoảng sợ kinh hãi "Sẽ không thật sự trùng hợp như vậy đi" kia của Trình Dương, ngay cả anh cũng muốn lấy di động ra chụp để lưu lại kỷ niệm.
Nghĩ nghĩ, độ cong của khóe miệng anh dần dần mở rộng, sau đó, cổ tay áo của anh bị bắt được, một bàn tay mềm mại không xương leo lên, mang theo cảm giác lạnh lẽo của ban đêm, tiếp đó là đầu móng tay được cắt tỉa chỉnh tề gõ gõ lên mu bàn tay anh một cách có tiết tấu.
- cậu út, lần đầu tiên gặp cháu dâu, có muốn có ý có tứ một chút mà cho một cái lì xì hay không?
Chu Khuyết Đình đầy mặt nhàn nhã sung sướng, ngón tay đặt trên vai Trình Dương giật giật.
- được thôi, muốn bao nhiêu?
Trình Dương cúi đầu cười khẽ, đang muốn đáp trả bằng một con số khổng lồ thì bên tai vang lên tiếng gọi khẽ của Đường Mẫn.
"......!Nguyệt Nguyệt, em ở đâu?" Đường Mẫn nhón mũi chân, duỗi dài tay, sờ mò khắp nơi, như là muốn kéo tay Trình Dương.
Trình Dương tay chân nhẹ nhàng trốn đến phía sau Chu Khuyết Đình.
Chu Khuyết Đình hiểu ý, đưa tay của mình cho Đường Mẫn, sau khi cầm lấy, người sau tinh tế sờ soạng một lát, khớp xương rõ ràng, bàn tay còn rộng hơn cả cậu ta, trong lòng bàn tay còn có vết chai do hàng năm phải cầm bút, đây tuyệt đối không phải tay Trình Dương.
Một tia sáng của ánh trăng lộ ra từ khe hở của mây, nương theo ánh trăng mờ nhạt ấy, Đường Mẫn ngẩng đầu nhìn chủ nhân của bàn tay này, gương mặt cậu út đang mỉm cười mà nhìn cậu ta.
V**.
Đường Mẫn rùng mình một cái, vội vàng buông tay.
Bên tai lại vang lên tiếng hỏi khẽ của Trình Dương: "Tiểu Đường, anh đang làm gì nha?"
Đường Mẫn quay đầu, hóa ra Trình Dương ở ngay bên cạnh mình? "Vừa nãy em đã ở ngay đây sao?"
Trình Dương gật gật đầu.
Chu Khuyết Đình nhấp môi, nghẹn lại khóe miệng đang không ngừng muốn cong lên.
Vậy sao tôi không sờ đến anh? Đường Mẫn mờ mịt sờ sờ gáy.
Cậu ta còn chưa kịp hỏi, thì tiếng giày da đi trên mặt đất lát đá cẩm thạch mặt đã lại vang lên.
"Gian phòng này cũng không có ai."
"Xem phòng bên cạnh xem."
Hai người nói chuyện, tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Ba người theo bản năng phóng nhẹ hô hấp.
Mẹ Đường nghi hoặc hỏi: "Sao chúng ta lại phải trốn đi? Nghe như là giọng của A Thần với A Viêm, đi chào hỏi một cái thì sao."
"......"
Không ai đáp lại bà, kỳ quái, bà quay đầu, phát hiện biểu tình trên mặt của con trai yêu quý và em út bảo bối đều rất kỳ quái.
Mẹ Đường: "?"
"Cộc cộc."
"......"
"Dương Dương, tôi biết cậu ở bên trong, mở cửa, tôi không trách cậu, chúng ta cần phải nói chuyện."
"......"
Mẹ Đường vừa định hỏi Dương Dương là ai, thì đã bị Đường Mẫn bịt kín miệng: "Suỵt --"
Mẹ Đường sửng sốt, như là suy tư gì nhìn về phía Trình Dương.
Đường Mẫn cũng dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Trình Dương, trong mắt tràn ngập những ý như "Trêu hoa ghẹo nguyệt, anh giỏi lắm" "Tôi tức giận, thực sự rất tức giận" "Đợi lát nữa lại tìm anh tính sổ".
Tuy rằng Trình Dương không biết đọc suy nghĩ người khác, nhưng cũng nhìn ra được là cậu nhóc này đang cảnh cáo hoặc là uy hiếp mình.
Tự hỏi một lát, Trình Dương không chút sợ hãi, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn lại cậu ta, đồng thời chỉ chỉ Chu Khuyết Đình.
Đường Mẫn theo ngón tay của Trình Dương nhìn lại, nhìn thấy cậu út mình đang làm khẩu hình miệng: "Cháu dám."
Đường Mẫn: "......"
Mẹ Đường muốn nói lại thôi: Vì sao mà tôi không hiểu quan hệ của mấy người cho lắm?
Không ai quan tâm cánh cửa, hai người ở ngoài thở dài thườn