Edit: Nguyệt Trường Ly
Một chiếc tàu biển chở khách định kỳ vững vàng chạy trên mặt biển rộng lớn, trong khoang thuyền đang mở party, tiếng cười nói vui vẻ không ngừng vang lên, đắm chìm trong không khí đó, các hành khách không phát hiện ra, ở phía đuôi thuyền, có một chiếc thuyền cứu nạn đang lặng yên không một tiếng động đến gần, ba người đàn ông thừa dịp bóng đêm lẻn lên thuyền.
“Đến nơi này là không có việc gì.” Đường Mẫn lau mặt, vẩy vẩy nước biển trên tay, vừa vắt nước nhỏ giọt trên vạt áo, vừa nói, “Du khách trên con thuyền này không có tiền cũng có quyền, Tưởng Ứng Thần dù có gan tày trời cũng không dám chạy đến nơi này bắt người.”
Trình Dương “Ừm” một tiếng, vừa định nói chuyện, Chu Khuyết Đình đã từ trong một cài không thấm nước lấy ra một cái khăn lông vừa dài vừa rộng, khoác lên trên vai cậu.
Sau đó nói: “Buổi tối gió lạnh, về phòng tắm rửa trước đã.”
Trình Dương ngẩng đầu liếc mắt nhìn Chu Khuyết Đình một cái, nước biển làm ướt quần áo của anh, áo thun dài tay dính dính dán sát lên người, nương theo ánh trăng có thể tinh tường nhìn ra hình dáng đường cong của cơ bắp.
“Đi thôi.” Trình Dương dời mắt, vội vàng đi theo Chu Khuyết Đình rời khỏi boong tàu, đi đến phòng mà anh đã đặt trước.
Chu Khuyết Đình còn không quên dặn dò một câu: “Cẩn thận sàn tàu trơn, đi chậm một chút.”
“Không có việc gì.”
Không ai phản ứng, một người còn ở trên boong tàu bị gió lạnh thổi, Đường Mẫn:…… Cứ cảm thấy sự tồn tại của mình hơi dư thừa.
Cậu nhóc quật cường đợi trong chốc lát, phát hiện hai người kia thật sự là đã quên đi sự tồn tại của mình không còn một mảnh, nhìn ánh trăng phiền muộn một lát, hắt xì ba cái liên tiếp, cũng không dám tiếp tục chơi văn nghệ nữa, đành mình mình một người, lẻ loi hiu quạnh đi tìm phòng.
Trình Dương tắm nước nóng xong, thay quần áo sạch Chu Khuyết Đình mang đến, cả người ấm áp dễ chịu.
Cậu lau tóc, ra khỏi phòng, nhìn thấy Chu Khuyết Đình vắt cái khăn lông trên cổ, cũng vừa khéo mở cửa ra.
“Bên phòng anh có máy sấy không?” Trình Dương tự nhiên như không đi vào phòng Chu Khuyết Đình, tùy tay đóng cửa lại.
Chu Khuyết Đình tìm máy sấy ra, Trình Dương nhận lấy, vừa xoa đầu, vừa sấy, chờ đến khi sấy khô một nửa rồi, dừng lại, hất hất đầu, lại tùy ý khảy khảy tóc mái một chút.
Chu Khuyết Đình đưa cho cậu một cái lược, cậu duỗi tay cầm chuôi lược, ngay khi Chu Khuyết Đình vừa định buông ra, thì cậu đột nhiên rướn người ra phía trước, thuận lược sờ lên, dùng ngón tay tinh tế trắng trẻo, còn có chút lạnh lẽo kia, quấn lên Chu Khuyết Đình.
Chu Khuyết Đình hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn Trình Dương, Trình Dương cười cười, để máy sấy xuống, nâng một cái tay khác lên, đặt tay trên nút áo cao nhất của sơ mi bông nguyên chất.
Áo sơ mi là của Chu Khuyết Đình, lớn một cỡ, mặc ở trên người cậu vốn đã lỏng lẻo rồi, cậu cởi ra một cái cúc áo, cổ áo mềm nhũn buông xuống hai bên, xương quai xanh mảnh khảnh trực tiếp lộ ra tới.
Tóc mái chưa chải rối tung trên cái trán trắng nõn, có một dúm kề bên đuôi mắt, làm cho người thấy rất muốn giúp hất ra cho cậu.
Ánh mắt của Chu Khuyết Đình hơi rũ, im lặng quay đầu, Trình Dương lại từ trên độ ấm nơi ngón tay giao triền của hai người cảm nhận được nội tâm của Chu Khuyết Đình nội cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Tay cậu áp sát thêm một ít, sờ đến tần suất nhảy lên của mạch máu trên tay Chu Khuyết Đình, như là núi lửa dưới đáy biển còn hoạt động, áp lực, lại điên cuồng.
Trình Dương cởi ra cái cúc áo thứ hai, nhẹ giọng nói: “Có phải anh thích tôi hay không?”
Trên đời này chưa bao giờ có thiện ý vô duyên vô cớ, Chu Khuyết Đình đã giúp cậu quá nhiều lần.
Cậu không có gì để báo đáp lại.
“Ân nhân cứu mạng,” Trình Dương nở một nụ cười rất tiêu chuẩn, độ cong ngước mắt không lớn, là cái loại độ cong khiến cho người khác không nhịn được vươn tay nâng cằm cậu lên, để thấy được ánh mắt đẹp đẽ yếu ớt động lòng người ấy, cậu cắn chữ, chậm rì rì nhả ra từng từ, “Tôi có thể báo đáp anh sao?”
Chu Khuyết Đình cuối cùng cũng quay đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt cậu, sau đó, trong một khoảng thời gian rất lâu, anh không nói gì, ánh mắt sâu thẳm bình tĩnh như là một miệng giếng cổ vậy.
Ngay khi Trình Dương cười nhẹ một cái, giơ tay cởi ra chiếc cúc thứ ba, thì anh duỗi một tay đè lại mu bàn tay của Trình Dương, một tay khác từ nơi giao triền kia rút ra, nghiêm túc, tỉ mỉ, cẩn thận cài lại từng chiếc cúc Trình Dương đã cởi ra.
Trình Dương cúi đầu nhìn, cắn môi dưới, sóng mắt lưu chuyển, trở tay sờ lên xương cổ tay của Chu Khuyết Đình xương cổ tay, xương tay của người đàn ông từng khớp rất rõ ràng, cơ bắp trên cánh tay sôi sục, theo đường vân, từng chút một sờ lên, làn da vốn bóng loáng nổi lên một tầng da gà.
Trình Dương cười, một bàn tay dừng lại ở chỗ khuỷu tay của Chu Khuyết Đình, một cái tay khác vòng lên cổ của anh, đồng thời nâng lên chân trái, Chu Khuyết Đình lùi về phía sau một bước, ngã ngồi trên ghế, chân trái Trình Dương thuận thế triền lên trên người anh, cánh tay cũng thuận thế ôm cổ anh.
Trong nháy mắt, hô hấp của Chu Khuyết Đình trở nên nặng nề, Trình Dương mềm mại dựa lên, áp sát lên ngực anh, nghe tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, như là một hồi trống trận vậy.
Trình Dương cho rằng mình đã thu được tín hiệu khai chiến.
Cậu hơi nhếch môi, cảm nhận được tay Chu Khuyết Đình duỗi ra đặt trên eo của chính mình, tiếp theo đi vòng dời về phía sau đùi.
Cậu rũ mắt, che đi vẻ đắc ý khi nắm chắc thắng lợi, nhưng ngay giây tiếp theo, cả người cậu đột nhiên lơ lửng.
“……” Lần đầu tiên đã chơi kích thích như vậy sao?
Trình Dương kinh ngạc ngẩng đầu.
“Ôm chắc.” Chu Khuyết Đình nâng đùi cậu, đứng lên, bắt đầu đi ra ngoài.
Trình Dương theo bản năng dùng cẳng chân vòng lấy eo của Chu Khuyết Đình, gót chân chống lên chỗ cột sống của anh.
Chu Khuyết Đình cứ như vậy ôm Trình Dương đi mấy bước, đá văng cửa ra, đi vào phòng của Trình Dương ở đối diện, bê người đi vào, đặt lên giường.
Đôi mắt của Trình Dương chớp cũng không thèm chớp, nhìn anh chòng chọc, tận đến khi sau lưng đã chạm đến giường đệm mềm mại, lại nhìn đến Chu Khuyết Đình muốn thẳng người lên rời đi, mới bừng tỉnh, hiểu ra, người này thế nhưng lại ngồi trong lòng mà vẫn không loạn đến mức này.
Hắn không nhịn nổi cắn răng hỏi một câu: “Anh là hòa thượng sao?”
Chu Khuyết Đình không lên tiếng, giây tiếp theo đã bị ăn một chân của Trình Dương, bàn chân non mềm của Trình Dương đá lên cái đùi rắn chắc của anh, phẫn uất nói: “Không chỉ muốn làm hòa thượng, mà còn biến thành người câm rồi sao?”
Chu Khuyết Đình như cũ không nói một lời, nắm lấy mắt cá chân của Trình Dương, kéo chân của cậu từ bên hông xuống, xong giũ chăn trên giường ra, giúp cậu đắp kín mít.
Sóng gió cuồn cuộn, du thuyền khẽ xóc nảy một chút, Chu Khuyết Đình nhất thời thất thần, Trình Dương rướn thẳng nửa người trên lên, giơ tay vòng lên cổ Chu Khuyết Đình, đột nhiên kéo xuống, Chu Khuyết Đình không kịp phòng ngừa, bị kéo đến trượt xuống một cái, suýt nữa đè lên cậu, may mà ngay lúc cuối cùng kịp chống tay lên giường đệm, ổn định lại thân thể.
Hai người một trên một dưới, yên tĩnh đánh giá lẫn nhau.
Đầu tiên, ánh mắt của Chu Khuyết Đình dừng ở trên cái cổ nhỏ nhắn của Trình Dương, hầu kết của cậu không rõ ràng, cho nên mặc đồ nữ không có chút cảm giác không hài hoà nào, lỗ chân lông rất nhỏ, làn da bóng loáng, ghé sát vào xem, lại có thể phát hiện một chút tỳ vết không được hoàn mỹ.
Là miệng vết thương do làm giải phẫu phải cắt khí quản lần trước, sau khi lành lại vẫn còn để lại một vết sẹo mờ mờ, nhưng hơi đậm hơn màu da chung quanh.
Chu Khuyết Đình vươn ngón tay cái, vỗ lên vết sẹo này một chút, Trình Dương ngừng thở, hai hàng lông mi dài khẽ rung, nốt ruồi nhỏ trên mí mắt lộ ra làm cậu có thêm mấy phần đáng yêu.
Chu Khuyết Đình thu tay lại, chống thân thể, rút cánh tay treo trên cổ mình của Trình Dương ra.
“……”
Trình Dương thất bại rút tay về, ngưỡng mặt nằm trên giường, nói: “Anh đi đi, tôi hiểu rồi.”
Chu Khuyết Đình không đi, kéo ghế dựa đến bên mép giường, ngồi xuống.
Trình Dương lật người, quay mông lại với Chu Khuyết Đình, lải nhải nói: “Tôi biết, người thích