Trình Dương nhìn Lâm Khí Chi, nói: "Đương nhiên, tôi không thể đưa danh sách cho ông xem, nhưng tôi có thể cung cấp một từ khoá."
"Lolita."
Lâm Khí Chi căng thẳng, cà phê bắn tóe ra một chút, rơi trên quần âu quý báu của lão, có chút nóng, lại làm cho lão tỉnh táo lại.
Lão ta chậm rãi lộ ra một nụ cười mỉm, vốn dĩ lão còn định từ từ mưu tính, cho cả nhà thằng nhóc này "đoàn tụ" ở nước ngoài, hiện giờ xem ra, lại không cần thiết như vậy nữa.
Trình Dương hiểu rõ, mặc kệ lúc trước Lâm Khí Chi chỉ định cảnh cáo một phen hay là định trừ khử cậu để diệt trừ hậu hoạn, bây giờ, Lâm Khí Chi đã có lý do không thể không giết chết cậu.
Lâm Khí Chi nhìn cốc cà phê, trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Cậu muốn bao nhiêu tiền?"
Trình Dương cười cười: "Người sảng khoái, chủ tịch Lâm hiểu tôi."
Cậu duỗi thẳng năm ngón tay, giơ lên.
Lâm Khí Chi để cốc cà phê xuống, hơi ngửa người ra phía sau: "Được, cho tôi số tài khoản ngân hàng."
Trình Dương lắc đầu: "Không thể chuyển tiền vào thẻ ngân hàng được, đột nhiên nhận được một số tiền kếch xù có nguồn gốc không rõ ràng, tài khoản của tôi sẽ bị đóng băng mất."
"Cậu muốn lấy tiền mặt?"
"Không thể là số hiệu liên ngân hàng, tôi tin là chủ tịch Lâm có thể lấy được."
Lâm Khí Chi mỉm cười: "Tôi nghe nói cậu là một người rất giữ chữ tín."
"Lấy tiền làm việc là chuẩn tắc của tôi." Trình Dương gật đầu, "Tiền tới tay, những chuyện này, tôi sẽ để nó thối rữa ở trong bụng."
"Hy vọng, hợp tác vui sướng." Ánh mắt Lâm Khí Chi đầy vẻ thâm trầm tối nghĩa, thằng ngu tự cho mình là thông minh, đã dám chọn lấy tiền mặt, vậy thì hãy đi xuống địa ngục chậm rãi đếm tiền đi thôi.
Hai người hẹn xong thời gian, địa điểm giao dịch.
Lâm Khí Chi đứng dậy rời đi.
Bốn phía cũng có mấy vị đại ca rầm rầm đứng lên.
Trình Dương nhìn theo bóng dáng của bọn họ, phảng phất như đã nhìn thấy một câu thoại kinh điển bay qua sau đầu của Lâm Khí Chi.
『 chỉ có người chết mới có thể giữ kín bí mật.
』
Trình Dương nhìn theo đám người rời khỏi, đi đến địa điểm giao dịch mà bọn họ đã hẹn, một khách sạn B&B.
Cậu trả trước tiền phòng cho hai đêm, mua giấy bút ở gần khách sạn, sau đó chui vào phòng, viết viết vẽ vẽ.
Sự tình liên quan đến mạng nhỏ quý giá của chính mình, cậu vẫn là rất cẩn thận.
Tra xét lại những việc mình phải làm từ đầu đến cuối lại một lần, sau khi xác định rõ ý nghĩ, Trình Dương mới mở điện thoại di động bị đóng một đêm lên.
Ngay giây tiếp theo, Chu Khuyết Đình đã gọi đến.
"Cậu đang ở đâu? Tôi đã đến Nhuận Thị rồi."
Trình Dương cười nói: "Tôi biết ngay là Tiểu Đường sẽ không nhịn được rồi báo cho anh mà."
Giọng nói của Chu Khuyết Đình trầm xuống, như là vì kiềm chế cảm xúc bực bội nào đó: "Cậu đừng xằng bậy."
"Yên tâm, tôi có chừng mực." Trình Dương nói cho Chu Khuyết Đình nghe về kế hoạch của mình, sau đó nói, "Sở dĩ, anh đã đến rồi cũng tốt, có thể giúp tôi xem xét bước đi mấu chốt nhất, nếu như tôi thất bại, anh cũng có thể kịp tới cứu tôi."
Chu Khuyết Đình nói: "Tôi không làm được, tôi muốn cậu lập tức từ bỏ cái kế hoạch điên cuồng này."
Trình Dương nói: "Chẳng lẽ anh muốn tôi ngồi yên xem em gái ruột của mình sống trong sự nguy hiểm có thể xảy đến bất cứ lúc nào hay sao? Tôi nhất định phải giải quyết ông ta, càng nhanh càng tốt."
Giọng nói của Chu Khuyết Đình càng nặng nề: "Tôi có thể bảo vệ em gái của cậu."
"Tôi nói rồi, chỉ có ngàn ngày làm trộm, nào có đạo lý phải ngàn ngày phòng cướp." Trình Dương vô cùng nghiêm túc đáp, "Cứ nghĩ đến em gái của tôi có khả năng bị đám ngớ ngẩn......!là tôi đã nhịn không được muốn làm chút chuyện vi phạm kỷ cương phép nước rồi.
Hẳn anh cũng không hy vọng kẻ trở thành thủ phạm giết người lại biến thành tôi."
Chu Khuyết Đình im lặng, sau một lúc lâu, mới nói: "Một khi có gì dị thường, tôi sẽ lập tức phá hỏng kế hoạch của cậu."
Trình Dương cười nói: "Cảm ơn."
Cúp điện thoại, nhìn nhìn sắc trời, mây đen chồng chất, mưa to rơi xuống, xem ra, thời tiết hôm nay sẽ là loại thời tiết xấu đến nỗi làm người thấy khó chịu.
Trước khi chấp hành kế hoạch, đi gặp em gái một lần đi, cậu nghĩ.
Ba giờ chiều, cậu gọi một cái taxi, chạy đến cửa trường.
Chuông tan học vang lên, tốp năm tốp ba học sinh đi ra cổng trường, Trình Dương đứng ở cửa nhìn ngó, cô bé trong trí nhớ giống chính mình đến năm phần buộc tóc đuôi ngựa, trên người mặc đồng phục trường, để mặt mộc, ngũ quan hiện lên rõ ràng, Trình Dương nhận ra rất dễ.
"Anh." Trình Nguyệt hô một tiếng.
Trình Dương "Ừ" một tiếng, duỗi tay nhận lấy cặp sách của Trình Nguyệt, vác lên trên vai mình.
Bạn học nữ bên cạnh Trình Nguyệt chào hỏi cậu một cách câu nệ.
- - Nguyệt Nguyệt là đóa hoa của lớp được cả lớp công nhận, anh của cậu ấy quả nhiên cũng là người siêu cấp đẹp trai! Hai anh em đều đẹp, rồi mỗi người lại có nét đẹp riêng, gien của cả nhà này cũng tốt quá rồi đấy!
"Mời các em đi ăn cơm nhé." Trình Dương cười nói, nụ cười của cậu có chút cứng đờ, khác hẳn bộ dáng bát diện linh lung bình thường của cậu, nhưng hai cô nữ sinh nhỏ chỉ biết là cậu cười lên rất đẹp, rất ôn nhu, là bộ dáng nên có của một người anh trai trong tưởng tượng.
Đáy lòng Trình Nguyệt cũng trào lên niềm tự hào nồng đậm, đây chính là anh trai của cô bé! Cầm tay của bạn thân, cô bé cười hì hì, nói: "Tiểu Cẩn Đi đi, bóc lột anh mình một bữa."
Cô bé tên là Tiểu Cẩn đỏ bừng cả mặt: "A, cả tớ cũng đi cùng luôn sao......"
"Đi cùng đi." Trình Dương lại gọi một chiếc xe Tích Tích, dẫn hai cô nhóc đi ăn buffet, miễn cho các cô thấy ngượng khi gọi món ăn.
Vì thế Trình Nguyệt với Tiểu Cẩn mỗi người đều lấy năm viên kem viên!
Trình Dương: "......!Không sợ tiêu chảy à?"
Trình Nguyệt lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Có năm hương vị."
Trình Dương: "......!Lại không phải ăn bữa này không có bữa sau, về sau đặc biệt mời các em đi kem là được."
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Trình Dương lại không ngăn cản em gái.
Vì thế, bữa cơm này, chỉ dựa vào lượng kem Haagen-Dazs hai người ăn là đã không bị lỗ rồi.
Cơm nước xong, Trình Dương đưa các cô về nhà.
Gia cảnh của Tiểu Cẩn có vẻ không tệ lắm, ở trong khu nhà cao cấp hoàn cảnh tuyệt đẹp, Trình Nguyệt thì thuê nhà gần bệnh viện sống chung với mẹ, căn nhà nho nhỏ, hai phòng ngủ một phòng khách, đây đã là kết quả sau yêu cầu cưỡng chế của Trình Dương, nếu không, mẹ Trình với em gái rất là muốn thuê một căn phòng đơn rộng khoảng 30 mét vuông rồi chen chúc ở với nhau.
Phải biết rằng, Trình Dương lục tục gửi gần hai trăm vạn về nhà,khám chữa bệnh xong cũng còn có thể thừa khoảng hai ba mươi vạn, nhưng hai mẹ con đều biết đó là tiền mồ hôi nước mắt Trình Dương làm việc kiếm ra, không thể tiêu linh tinh.
Trình Dương chỉ đưa Trình Nguyệt đến dưới lầu, không có ý định đi lên.
Trình Nguyệt kinh ngạc nhìn anh trai mình, nói: "Mẹ rất nhớ anh."
"Cho nên, anh rất muốn cho bà ấy một kinh hỉ." Trình Dương nói, "Kỳ thật, lần này anh trở về là muốn mua nhà, đợi anh xem xong, sẽ dẫn hai người đi xem."
Trình Nguyệt hoảng sợ, vội nói: "Anh, chỗ chúng ta đang ở bây giờ rất khá, đều cách bệnh viện và trường học không xa, không cần mua nhà mới."
"Coi như là anh muốn lập một cái flag đi." Trình Dương cắm tay vào túi, hất cằm lên, "Đi lên đi, nghe anh, nhớ rõ giữ bí mật."
Flag gì chứ? Trình Nguyệt thấy hơi bất an, nhưng biểu tình của anh trai bảo không được phép xía vào, làm cho cô không dám hỏi nhiều, chỉ có thể gật gật đầu, xoay người lên lầu.
Cô mơ hồ cảm thấy Trình Dương đang có chuyện gì giấu mình, cố gắng nghĩ ngợi xem sẽ là chuyện gì, ngược lại nhớ đến chuyện Trình Dương nói là muốn giúp mình trả lại học bổng mà cô đã quên.
Không đúng, cô lập tức thấy khó hiểu, anh đi gặp chủ tịch Lâm lúc nào? Người ta cao giá lắm, lúc nào bên cạnh người cũng đầy vệ sĩ, người thường căn bản không được gặp.
Trình Dương thấy Trình Nguyệt lên lầu, lại đứng dưới đèn đường trong chốc lát, nhìn lên ánh đèn trên lầu, biểu tình trên mặt bị giấu dưới cái bóng của tán cây, cuối cùng, cậu mím môi, gọi taxi đi về khách sạn.
Nằm trên giường khách sạn, cậu gối đầu lên cánh tay, lại nghĩ tới chuyện trước kia.
Trong tình huống bình thường, cậu không hay nhìn lại chuyện cũ cho lắm, dù sao thì cuộc đời của cậu cũng giống như lương tâm con người của cậu vậy, mỏng mạnh lại không thú vị.
Lúc ở cô nhi viện thì mỗi ngày đều đánh nhau, chẳng qua chỉ vì tranh nhau cái màn thầu, hoặc là đoạt một bộ quần áo.
Nếu không phải nhóc tự bế kia không thể tự lo cho bản thân, cậu có thêm một em bé lớn phải chăm sóc, hẳn là cậu có thể giảm bớt rát nhiều trận đánh nhau, thế thì khoản thời gian đó cũng sẽ càng nhàm chán hơn.
Nhóc tự bế rời khỏi cô nhi viện không được bao lâu thì cô nhi viện đóng cửa, Trình Dương không theo sắp xếp đến một cô nhi viện khác, mà là chính mình ra xã hội lăn lộn.
Lăn lộn không đến hai tháng, đã bị tinh thăm khai quật, đi làm luyện tập sinh.
Cậu nên cảm kích tinh thăm, tuy rằng trình độ văn hoá lúc ấy của cậu không cao, nhưng cậu cũng biết, nếu tiếp tục lăn lộn, đơn giản cũng chỉ có hai kết quả, hoặc là vào cục cảnh sát, hoặc là không biết kết thù ở đâu rồi bị người ta đánh cho tàn phế luôn.
Làm ngôi sao, công ty sắp xếp cho không ít khoá học, cậu đã hiểu thêm rất nhiều đạo lý, học được cách nhảy, ca hát, làm thần tượng, làm cho người ta thích.
Dần dần, cậu có fans, rất nhiều rất nhiều nữ sinh nam sinh nhỏ chạy theo cậu, đứng ở những nơi cậu đi qua, lớn tiếng thét chói tai "Dương Dương em yêu anh", v.v.
Theo lý thuyết, với loại người từ nhỏ đã thiếu tình yêu như Trình Dương, sẽ rất dễ bị loại tình cảm cuồng nhiệt này cảm nhiễm, thậm chí say mê, bị lạc.
Nhưng trên thực tế, Trình Dương bình tĩnh đến quá mức, ở trong tiếng thét chói tai của các fan, cậu nghiêm túc tự hỏi, nếu mình vừa béo vừa xấu, bọn họ còn sẽ thích mình sao?
Nghĩ xong, chính cậu phải bật cười, nếu một cái ưu điểm mày cũng không có, vậy thì người khác dựa vào cái gì đi thích mày chứ?
Trình Dương phi thường hiểu rõ định vị của chính mình, cậu quy quy củ củ làm theo tính cách công ty thiết lập cho mình, làm một thần tượng xứng chức rất nhiều năm, cho đến khi, có một ngày, trong lúc vô tình, cậu xem một tiết mục tìm mẹ.
Lúc ấy cậu đã sửng sốt, hoá ra có người lạc mất mẹ, còn phải đi tìm ngược lại.
Cậu vừa ghét bỏ cái tên thanh niên đã sắp 30 tuổi còn đi tìm mẹ là quá ngốc, lúc trước người ta đã vứt bỏ anh rồi, trong lòng anh còn không tự biết hay sao? Nhưng không hiểu sao lại cứ tiếp tục theo dõi tiết mục này, muốn biết tên này liệu có thể được đền bù ý nguyện, người mẹ vứt bỏ anh ta thấy anh ta tìm đến lại sẽ lộ ra vẻ mặt như thế nào.
Kết quả, xem xem, cốt truyện của tiết mục vậy mà lại bắt đầu trở nên khó có thể phân biệt rõ, cha anh ta vẫn luôn mồm nói là mẹ anh ta ngại nhà mình nghèo, nên mới vứt bỏ con trai chạy theo thằng khác, nhưng phóng viên vào thôn phỏng vấn, lại phải kinh ngạc khi biết được mẹ của anh ta là sinh viên đến từ nơi khác,