Edit: Nguyệt Trường Ly
Mấy ngày nay Thẩm Viêm thật sự không mấy dễ chịu.
Tuy rằng đúng thật là hắn có chút ý nghĩ với Trần Thụy Ngọc, nhưng hai người vẫn luôn trong trong sạch sạch, ai biết mới đi uống rượu ở bar đồng tính một lần mà đã bị paparazzi chụp được!
Lại chụp vào đúng lúc hai người họ đều uống say, sau khi ôm nhau trở về khách sạn, vào đến phòng là nhào lên giường ngủ luôn, không nhận được điện thoại của người đại diện, đánh mất thời cơ xã giao tốt nhất, hiện giờ thật sự là, nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Truyền thông như là đám linh cẩu ngửi được mùi tanh, kết đàn kết lũ chạy đến, mọi lối ra vào của khách sạn đều bị bao vây, thậm chí có một tên gian xảo còn hóa trang thành dì lao công, cố gắng lẻn vào phòng của bọn họ!
Chị Ngải bận trước đón sau xã giao, Thẩm Viêm với Trần Thụy Ngọc chỉ có thể trốn ở trong phòng không dám ra ngoài, đồ ăn đồ dùng đều là Tiểu Tống từng chuyến từng chuyến một mua về.
Trần Thụy Ngọc nổi giận, khuôn mặt xinh đẹp bị tức đến đỏ bừng: "Đám phóng viên trong nước này vẫn hệt như xưa, bắt gió bắt bóng, bịa đặt linh tinh! Anh Viêm, đây chính là nguyên nhân lúc đầu khiến em không muốn tiếp tục phát triển trong giới giải trí nữa, thứ mà mình nghĩ đến là nghệ thuật, còn trong mắt bọn họ lại chỉ nhìn thấy tin đồn với xì-căng-đan tình ái.
Quá ghê tởm! Giới giải trí trong nước đã hoàn toàn thối nát, hết thuốc chữa!"
Thẩm Viêm nghe y cao giọng nói chuyện, huyệt Thái Dương đau đớn co rút lại, chính mình say rượu còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, lại còn phải rút ra tâm lực an ủi cảm xúc của y.
Nghĩ lại chính mình bỏ Trình Dương lại vì đến gặp y, lại bị dính mùi tanh vào người, mấy ngày liền, ngay cả bức màn cũng không dám kéo ra, giống như con chuột trốn trong cống thoát nước không thể thấy ánh mặt trời vậy.
Thẩm Viêm không khỏi nghĩ, nếu lúc ấy không nhìn thấy tin nhắn WeChat của y thì tốt rồi, vốn dĩ hiện giờ chính mình có thể thoải mái dễ chịu nằm ở nhà, hưởng thụ đủ loại món ngon mà Trình Dương chuẩn bị.
Nghĩ đến Trình Dương, bực tức trong lòng Thẩm Viêm vơi bớt mấy phần, mấy ngày nay vẫn luôn ở chung một phòng với Trần Thụy Ngọc, hắn không rút ra được để thời gian gọi điện cho Trình Dương, nếu chẳng may bị bắt được thì cũng quá xấu hổ.
Nhưng hắn cũng không hoảng hốt, Trần Thụy Ngọc và hắn chỉ là bạn bè, trước đây cũng đã giải thích qua với Trình Dương rồi, với tính cách của Trình Dương, nhất định sẽ ngoan ngoãn ở nhà, chờ hắn trở về chính miệng giải thích.
Thế nhưng, tuy rằng biết Trình Dương sẽ không giận dỗi, nhưng nhìn tin tức màu hồng che trời lấp đất trên mạng, Thẩm Viêm vẫn sinh ra mấy phần áy náy, thầm nghĩ có lẽ phải chọn mua mấy món quà tặng đắt tiền để bồi tội.
Kim cương hay túi xách, cũng không biết em ấy thích cái nào hơn.
Bất tri bất giác trong đầu Thẩm Viêm toàn là Trình Dương, cậu thẹn thùng, cậu rơi lệ, vẻ mặt cậu hạnh phúc nở nụ cười mãn nguyện.
Một người dễ thỏa mãn như thế, một người toàn tâm toàn ý yêu hắn ta, trong lòng Thẩm Viêm không tiếng động thở dài, chung quy, Trần Thụy Ngọc sẽ không dừng lại vì hắn ta, vẫn nên thu lại tình cảm ấy, chuyên tâm trải qua cuộc sống tình lữ tầm thường nhưng vui sướng cùng với Trình Dương.
Thẩm Viêm đang nghĩ ngợi đến thất thần, đột nhiên trước mắt xuất hiện một khuôn mặt phóng đại, giống với Trình Dương trong đầu hắn đến thế, rồi lại hoàn toàn bất đồng.
Trình Dương sẽ không lộ ra biểu cảm như này, tức giận đến sung huyết, tươi sống như một bông hồng đang nở rộ.
Trình Dương là đóa bách hợp không có lực công kích, cực kỳ ôn nhu với hắn.
Trần Thụy Ngọc nheo nheo mắt, nghi ngờ nhìn Thẩm Viêm nói: "Anh Viêm, anh đang nghĩ gì thế?"
"Không có gì." Thẩm Viêm ngửa ra sau, vô thức kéo xa khoảng cách, cũng ậm ờ trả lời câu hỏi của Trần Thụy Ngọc.
Hắn không muốn Trần Thụy Ngọc biết đến sự tồn tại của Trình Dương, có lẽ là do có tật giật mình, nhưng cũng có mấy phần tâm tư muốn giấu giếm trân bảo, keo kiệt sợ người ngoài nhìn trộm.
Trần Thụy Ngọc nghi ngờ: "Anh đang yêu đương hả?"
"Đâu có đâu." Thẩm Viêm hoảng sợ, buột miệng thốt ra.
Trần Thụy Ngọc đứng dậy, khoanh tay nhìn hắn: "Khẩn trương thế làm gì? Sợ người ta ghen à? Em có thể giải thích hộ anh, dù sao hai ta chẳng có gì."
Thẩm Viêm chột dạ lắc đầu: "Thật sự không có, lấy đâu ra thời gian chứ? Anh bận đến mức nào em không biết sao."
"Cũng đúng, mấy năm nay anh càng ngày càng nổi, ở nước ngoài cũng rất hay thấy được tin tức về anh." Trần Thụy Ngọc cười cười, rồi sau đó biểu tình nghiêm túc nói, "Nói thật, tuổi của anh cũng không còn nhỏ nữa, nếu là thích ai, nên nói thì phải nói ra.
Em nghĩ nếu người đó thật sự yêu thương anh, nhất định sẽ tin tưởng nhân cách của anh, nhất định sẽ hiểu rõ quan hệ của chúng ta."
Thẩm Viêm ngẩn người: "Chúng ta..
là loại quan hệ gì?"
Vẻ mặt Trần Thụy Ngọc rất tự nhiên nói: "Đương nhiên là bạn tốt rồi, lần về nước này ai em cũng chưa tìm, chỉ tìm anh."
Thẩm Viêm gật gật đầu: "Vậy sao." Nếu là trước kia hắn nghe thấy Trần Thụy Ngọc nói như vậy, chắc chắn trong lòng sẽ có chút ý tưởng, như là "Hóa ra ở trong lòng y, mình quan trọng đến thế" linh tinh.
Nhưng bây giờ thì sao, ngay cả nhịp tim của hắn cũng chưa bị loạn.
Đối với việc này Thẩm Viêm rất là kinh ngạc, nhưng một lát sau lại thản nhiên tiếp thu, hắn cảm giác mình đã trưởng thành, có lẽ tình cảm của hắn dành cho Trần Thụy Ngọc vốn không phải là yêu, chỉ là thưởng thức, tình yêu chân chính quả nhiên vẫn là cảm giác như lúc cùng Trình Dương ở bên nhau đi, tràn ngập ý muốn chiếm hữu, vừa nghĩ đến đối phương là sẽ không nhịn được mỉm cười, một khi chỉ có hai người là không