Chương 1.1“Nhanh lên nhanh lên. Đừng cọ tới cọ lui.” Hỉ bà thúc giục các nha hoàn đem đồ vật buông xuống, sau đó nhanh chân lui ra ngoài.Giang Gia Nhiễm vừa có ý thức liền nghe thấy những lời này. Nàng chậm rãi mở mắt, chớp chớp mắt nhìn phía trước. Chỉ thấy trước mắt một màu đỏ rực, giống như bị cái gì đó che đậy.Tuy rằng ánh nhìn bị ngăn cản, nhưng không thể ngăn nàng nghe được sự có lệ và không kiên nhẫn trong giọng của người nói.Tiếng bước chân dần dần đi xa, chung quanh nháy mắt yên lặng không một tiếng động.Không khí thật kỳ quái khiến Giang Gia Nhiễm có điểm không biết chuyện gì đang xảy ra. Nàng giống như đang ngồi, nhưng thân thể lại không nghe theo nàng điều khiển. Cảm giác như bị bóng đè.Nhưng mà, thành quỷ cũng bị bóng đè?Giang Gia Nhiễm vừa nghĩ đến đó liền cảm thấy thân thể đột nhiên nhẹ nhàng lên, bắt đầu từ đầu ngón tay, có một giòng nước ấm chậm rãi hướng lên trên.Đến khi tay chân có thể cử động, nàng theo bản năng kéo xuống khăn che màu đỏ trước mặt.Nha hoàn Ngọc Nhi là một người nhát gan, không đủ cơ linh, không biết làm chủ tử thích, ở Ứng phủ càng không có một ai để dựa vào. Bằng không cũng sẽ không bị xa lánh, bị bắt tới nơi này hầu hạ thiếu phu nhân vừa mới gả vào cửa.Nghe nói, sau khi thiếu phu nhân bị tiếp vào cửa, người trong phủ mới nhận ra cô dâu mới không phải Giang nhị tiểu thư, mà đổi thành Giang tam tiểu thư.Ngọc Nhi đang phân vân không hiểu tại sao cô dâu còn có thể thay đổi vào ngày cưới. Chờ mọi người vội vàng đi rồi, lúc này mới nhận ra chỉ còn một mình nàng ở trong phòng.Người mà vị Giang tiểu thư này gả cho chính là vị Lâu thiếu gia không tiện nhắc tới kia. Lâu thiếu gia đến mặt còn chưa thấy, tự nhiên các nghi thức cuối cùng của lễ cưới cũng không thể hoàn thành.Tốt đẹp một cô dâu mới, đem để trên giường liền xong việc. Ngọc Nhi bỗng nhiên cảm thấy thiếu phu nhân so với nàng còn đáng thương hơn.Nàng đang tiến lại gần muốn hỏi một câu, Giang Gia Nhiễm đột nhiên xốc khăn voan khiến nàng xuýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.“Thiếu, thiếu phu nhân?”Giang Gia Nhiễm nhìn thấy rõ xung quanh, bài trí trong phòng cổ kính mà xa lạ, nến hỉ đang bừng bừng cháy khiến cảnh vật trong phòng càng thêm rõ ràng.Nàng cúi đầu nhìn xuống, trên tay nàng đang cầm một chiếc khăn voan đỏ, nàng còn mặc một thân màu đỏ áo cưới.Nghe được tiếng kinh hô của Ngọc Nhi, nàng mới nhận ra trong phòng còn có người khác.Giang Gia Nhiễm nhíu mày, vì cái gì nàng không chết?Vừa bắt đầu nhi hoặc nàng đã nhanh chóng phủ định.Không. Nàng đã chết!Nàng xác định.Kế hoạch tâm huyết được nhiều năm nghiên cứu chặt chẽ. Nàng cuối cùng cũng thành công dụ thủ lĩnh tang thi vào trong căn cứ nghiên cứu.Chính tay nàng đã nhấn kíp nổ khí, thủ lĩnh tang thi cũng ở trước mặt nàng nổ thành bột mịn. Trước khi chết nàng nàng đã tính toán kỹ, toàn bộ phòng nghiên cứu và kẻ địch đều sẽ bị quét sạch, khả năng sống sót tương đương với số không. Huống chi nàng không nghĩ sống sót, vì phòng thí nghiệm là thành quả của nàng, nàng ở nơi này chính là ổn thỏa nhất.Cho nên…Giang Gia Nhiễm cắn đầu ngón tay, cảm giác đau xót truyền đến, nàng hướng đến tiểu nha hoàn duy nhất trong phòng: “Đây là đâu?”Ngọc Nhi thấy thấy thiếu phu nhân liếc mắt nhìn nàng, trên mặt không có biểu tình, cả người vẫn để nguyên một tư thế không nhúc nhích, hiện tại lại hỏi ra vấn đề này, nàng thầm nghĩ có khi nào thiếu phu nhân mới gả vào đã điên rồi.Nàng bước lui sau nửa bước, lúc này mới cẩn thận trả lời: “Bẩm thiếu phu nhân, nơi này là Ứng phủ. Hôm nay là ngày thành thân của ngài, ngài vừa mới gả đi vào.”Ứng phủ?Giống như nghĩ đến cái gì mấu chốt, trong đầu phiêu phiêu ra từng mảnh ký ức, dần dần tụ lại với nhau.Giang Gia Nhiễm? Gả thay đến Ứng phủ? Ứng… Chiếu Lâu?Giang Gia Nhiễm đột nhiên bừng tỉnh, đây chẳng phải là tình tiết trong một cuốn tiểu thuyết nàng từng đọc sao?Nàng xuyên sách!Bên trong sách này có một nhân vật pháo hôi cùng tên với nàng, lúc trước nàng cảm thấy khá thú vị nên ngồi một buổi để đọc xong cuốn sách. Kết quả trừ bỏ ít ỏi một vài nét bút ở đầu sách, cơ bản không tìm thấy tên của người này.Tuy rằng không biết lý do là gì, nhưng hiện tại nàng đã xuyên vào nhân vật pháo hôi tìm không ra tên này.Có lẽ do quá khứ đã có quá nhiều việc đáng kinh ngạc, Giang Gia Nhiễm không mất bao lâu để bình tĩnh, chấp nhận sự thật rằng mình xuyên sách.Mọi việc đều minh bạch, tâm tình cũng trở nên nhẹ nhàng hơn một ít. Giang