Hứa Nguyên Tranh nghe vậy cười khẩy: “Tính cái gì thê tử? Người đầu tiên không nhận nàng là thê tử chính là Ứng Chiếu Lâu.”Hai nhà Giang - Ứng tự tiện định ra hôn nhân, từ lúc cô dâu vào cửa, Ứng Chiếu Lâu còn chưa thấy qua mặt thì tính cái gì thê tử chứ?Bọn tùy tùng đi theo Hứa Nguyên Tranh ở tạm tại Ứng phủ, một lòng một dạ đều vây quanh bên người thiếu gia, đối với những chuyện khác cũng không biết bao nhiêu. Nghe thiếu gia nói vậy liền nhỏ giọng bàn luận.“Hình như là tổ tiên của hai nhà từng có hôn ước, không biết là hai hay ba đời trước định ra?”“Thế này cũng quá lâu, sao mấy thế hệ trước không nhắc đến mà hiện tại mới nhắc? Chẳng lẽ quên mất?”“Làm sao ta biết được, ta cũng vừa mới đến. Mà xem đi, cô dâu sắp vào cửa thì thay đổi thành người khác, hôn sự này làm cũng quá tùy tiện.”Hứa Nguyên Tranh biết đến vẫn là nhiều một ít, xua tay nói: “Đó là con gái nuôi của Giang gia. Cũng không xem là gả cho ai, làm sao Giang gia bỏ được đem con gái ruột gả cho một kẻ tàn tật cơ chứ.”Đến nỗi nguyên bản nhị tiểu thư, nói là thân mình không tốt nên được đưa đến thôn trang tĩnh dưỡng. Lý do thoái thác này nghe xong cũng đừng tin.Giang gia đẩy ra con nuôi cũng tương đương với vứt bỏ nàng. Còn chưa kể ‘tiền trảm hậu tấu’, bọn họ đem thể diện của Ứng gia đều vứt cho chó nhai. Sau mấy việc này nàng cũng đừng nghĩ được Ứng gia cho sắc mặt tốt, càng đừng nói tới Ứng Chiếu Lâu.Nữ nhân như vậy ở trong phủ đều không bằng một đứa ở, còn dám tới khi dễ biểu muội Tuyết Sương của hắn.Hứa Nguyên Tranh xăn tay áo. Hắn sẽ cho nàng một bài học.Đối với chuyện Hứa Nguyên Tranh phẫn nộ vô cớ, Giang Gia Nhiễm không biết gì cả. Ăn uống no đủ, sau khi tiêu thực xong thì leo lên giường đi ngủ.Ở một nơi gió liu riu mát, tiếng côn trùng văng vẳng bên tai, cuộc sống đều trở nên có quy luật hơn bao giờ hết.Ngày thứ hai tỉnh lại, Giang Gia Nhiễm liền cân nhắc làm cái gì đó, ở trong sân tới tới lui lui nghiên cứu hơn nửa ngày.Viện này tuy không lớn, đồ gia dụng không coi là tốt nhất nhưng cơ bản đều là mới, chỉ là không có nhiều ít. Lúc này Giang Gia Nhiễm cũng hiểu được, trên thực tế Ứng phủ muốn để nàng ở gần Ứng Chiếu Lâu một chút.Cho nên người nhà họ Ứng đối với cô dâu nguyên bản - Giang gia nhị tiểu thư, ít nhất mặt ngoài còn xem như không có trở ngại. Không nghĩ đến việc kết thù.Cho nên nếu người gả tới chính là Giang Mẫn Tiên, khẳng định là có cơm để ăn no, Giang Gia Nhiễm vui đùa nghĩ. Nhưng đáng thương nguyên chủ, nàng đâu có làm sai cái gì đâu?“Thiếu phu nhân, ngài đang xem cái gì vậy?” Ngọc Nhi kéo xuống tay áo, tò mò hỏi.Giang Gia Nhiễm quay đầu nhìn nàng.Ngọc Nhi là một người cần cù lại cẩn thận, một mình nàng có thể dọn dẹp sạch sẽ sân viện, thức dậy cũng rất sớm. Nàng mới chạy tới chạy lui xách đổ đầy lu nước, trên đầu ra đầy mồ hôi. Tiểu nha đầu này không sợ khổ mệt, chính là quá thành thật, có chút ngốc, lại nhát gan mới dễ dàng bị người bắt nạt.Giang Gia Nhiễm gọi Ngọc Nhi lại đây, đến một chỗ trong sân rồi khoa tay múa chân, hỏi nàng có thể kiếm ra một ít nước bùn gạch đất gì đó không.Mặt Ngọc Nhi ra vẻ hoang mang nhưng vẫn gật gật đầu.Nơi này không có, nhưng ở chỗ ở của hạ nhân là có, mấy thứ này không có ai muốn, nàng đi tìm một hồi chắc là có.“Thiếu phu nhân muốn làm cái gì?”Giang Gia Nhiễm cười giải thích.Vẫn là tự mình làm việc mới có cơm no áo ấm. Muốn ăn cơm, trước hết phải xây bếp cái đã.Trong lúc Giang Gia Nhiễm kế hoạch ở trong viện làm bếp nấu cơm, Lật Nhi lại chạy tới sau bếp cùng quản sự tăng tiến một chút cảm tình.Cách một bức tường ở tại một cái sân khác.Một căn phòng được bố trí lịch sự tao nhã, ánh nắng nhu hòa xuyên thấu qua song cửa sổ, nhẹ kéo dài đến trên lưng ghế của xe lăn.Trên xe lăn, một nam tử sắc mặt trắng bệch, môi mỏng tái nhợt không thấy màu máu, có lẽ là do vẫn luôn ở trong phòng dưỡng bệnh nên mới như thế. Lúc này, hắn để một bàn tay chống mặt, bộ dạng lười biếng với thần thái không thèm để ý đến mọi việc.Cho đến khi Thạch Phong soạn xong cơm nước, mùi hương từ thức ăn truyền tới chóp mũi hắn mới thu hồi tay ngồi thẳng dậy, chờ Thạch Phong đẩy hắn đến trước bàn ăn.Mới cầm lấy đũa, hắn liền nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc từ xa chạy lại, lộc cộc xuất hiện.Bước chân Lật Nhi giống như gió chạy vào, leo lên ghế dựa, ngồi ở đối diện Ứng Chiếu Lâu: “Ăn cơm thôi!”Vừa cầm đôi đũa liền hướng đĩa đồ ăn hắn yêu nhất.Mí mắt Ứng Chiếu Lâu cũng chưa nâng, đôi tay khẽ nhúc nhích, “Xoạch” một cái, chiếc đũa đang gắp đồ ăn của Lật Nhi bị đẩy đi.“Đi đi. Không phải vừa mới đoạt mấy bàn đồ ăn của người khác? Còn không biết xấu hổ chạy tới ăn cơm của ta.”Hắn vừa lên tiếng, khí bệnh giữa mày dường như cũng bị