Xuyên Thành Phu Nhân Hào Môn

Chương 2


trước sau

Vừa mới ăn cơm xong, cửa phòng lại bị gõ lần nữa. Không đợi Bạch Thiến Thiến trả lời, người ngoài cửa đã đẩy cửa vào trước.

Bạch Thiến Thiến hơi ngạc nhiên khi thấy những người ngoài cửa bước vào. Dẫn đầu là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, ông ta không có bụng phệ như đa số mọi người độ tuổi này sẽ có, nhìn ra được hẳn là thường xuyên vận động, dáng người duy trì không tồi, hơn nữa quần áo khá trang nhã, nhìn qua thật có vài phần phong vị của một người đàn ông trưởng thành. Bởi vì có trí nhớ lúc trước của thân thể này, cô biết người này đó là cha của cô, Bạch Tấn Bằng người sáng lập Mật Phong Võ.

Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ không già lắm, bà ta một thân phục trang đẹp đẽ, làm cho khuôn mặt xinh đẹp hấp dẫn và động lòng người hơn, người này chính là của mẹ kế của cô, Trương Minh Diễm.

Phía sau còn có ba người, người bên trái nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, với mái tóc ngắn cá tính, một thân váy trắng công sở, trên vai còn khoác một kiện âu phục màu đen. Cô ấy toát ra hào quang của một người phụ nữ ưu tú, qua cử chỉ lộ ra sự cao quý chắc đã được giáo dưỡng rất tốt. Vị này chính là chị gái của cô Bạch Như Phong.

Cô gái ở bên trái Bạch Như Phong nhìn qua trong độ tuổi đôi mươi, mặc một chiếc váy màu xanh lá cây matcha, một mái tốc xoăn dài giống như tảo biển tung trên đầu vai. Khuôn mặt của cô ta cùng Trương Minh Diễm có vài phần rất giống. Bởi vì từ nhỏ cô ta học khiêu vũ, thắt lưng so với người bình thường nhìn qua hơn cao ngất, dáng người lả lướt hấp dẫn, không hề nghi ngờ, vị này là con riêng của Bạch Tấn Bằng cùng Trương Minh Diễm- Bạch Diên.

Ở bên người Bạch Diên còn có một cậu bé mười hai, mười ba tuổi. Cậu nhóc hơi mập nhưng đôi mắt lại phá lệ có thần, môi nhếch, hiện ra vài phần ông cụ non. Trên thực tế, ngoài Bạch Diên, Bạch Thiến Thiến còn có một người em trai cùng cha khác mẹ là Bạch Minh Kiệt, hắn cũng là do Bạch Tấn Bằng cùng Trương Minh Diễm sinh ra, bất quá bởi vì hắn từ nhỏ đã bị đưa đến bên cạnh Bạch Như Phong, cùng Bạch Như Phong quan hệ vẫn rất tốt, lại đối với mẹ của hắn cũng không mấy thân cận.

Kỳ thật Bạch Tấn Bằng cực kỳ tôn trọng người vợ trước của mình, dù sao bà ấy cũng là người cùng ông trải qua khoảng thời gian khó khăn, bằng không ông ta cũng sẽ không một lòng bồi dưỡng Bạch Như Phong làm cho cô trở thành người nối nghiệp, lại càng sẽ không vì Trương Minh Diễm mà thay đổi ý định, không để ý bà tìm cái chết để phản đối chuyện này, cố ý mang Bạch Minh Kiệt cho bạch Như Phong dạy bảo.

Về phần vì cái gì tôn kính vợ mình như thế nhưng vẫn đi tìm người phụ nữ khác ở bên ngoài, đại khái là trong thâm căn cố đế, đàn ông vẫn là loại động vật suy nghĩ bằng nữa thân dưới.

Mấy người ngoài cửa đi vào, Bạch Thiến Thiến còn chưa kịp chào hỏi, Trương Minh Diễm cũng đã vội vàng chạy tới giúp cô chỉnh chăn, lại sờ sờ mặt cô, đôi mắt hồng hồng, vẻ mặt đau khổ nói: "Thiến Thiến nhà chúng ta chịu khổ rồi"

Mà Bạch Diên cũng thân thiết đến hỏi cô: "Chị hai còn có chỗ nào không thoải mái không?"

So với sự lo lắng của hai cái "thân nhân" thân thiết này, cha và chị gái của cô có vẻ bình tĩnh rất nhiều, hơn nữa nhìn kỹ còn có thể phát hiện ở Bạch Tấn Bằng kia nhìn đến cô mạnh khỏe thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt còn cất giấu một sự giận dữ phẫn nộ.

Bạch Thiến Thiến trong hơi hơi thở dài, để xoay chuyển thế cục, hiện tại cô phải bắt đầu hành động.

Không thể không nói diễn xuất của Trương Minh Diễm không tồi. Khi nhìn thấy bà ta hai mắt đỏ hoe, khuôn mặt lo lắng, thể hiện hình ảnh của một người mẹ yêu thương con gái cảm động lòng người, ai nhìn vào không biết liền tưởng hai người là mẹ con ruột.

Trách không được Bạch Thiến Thiến đời trước bị bà ta dắt mũi, người phụ nữ này cũng thật thủ đoạn.

Bạch Thiến Thiến thu hồi suy nghĩ, vỗ nhẹ vào mu bàn tay Trương Minh Diễm "Con không có gì đáng ngại, dì không cần lo lắng cho con."

Trương minh Diễm dùng ngón cái làm bộ lau lau nước mắt, mặt vui mừng nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Bạch Thiến Thiến cũng không muốn để ý tới bà ta nữa, ánh mắt hướng đến Bạch Tấn Bằng và Bạch Như Phong nhìn lại, một người chính là cha mình, một người chính là chị gái ruột của mình, ở Bạch gia, hai người này mới là người cô nên dựa vào.

Bạch Thiến Thiến rất nhanh đỏ mắt, nhìn Bạch Tấn Bằng vẻ mặt áy náy nói: "Ba ba, con biết con sai rồi, là con quá xúc động, tùy hứng mới tạo thành hậu quả như vậy, làm cho Bạch gia mất, làm cho Liêu gia hổ thẹn, con về sau sẽ không bao giờ tùy hứng như thế nữa."

Lời này nói xong, ở đây mọi người đều bị kinh ngạc, Bạch Tấn Bằng ban đầu nhìn thấy cô đã tỉnh thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, chính là trong lòng vẫn tức giận, vốn tính toán răn dạy cô hai câu, không nghĩ cô thế nhưng mở miệng liền hướng mình nhận sai. Thiến Thiến khi nào thì trở nên hiểu chuyện như vậy? Phải biết rằng sau khi mẹ cô qua đời cô nhóc này thường xuyên đối với hắn phản nghịch.

Lại thấy cô hai mắt vựng nước mắt, quả thực tựa như một con chó Nhật đáng thương, nhìn cô bộ dáng này, lời nói trách cứ ban đầu liền không biết làm thế nào để nói ra.

Trương Minh Diễm cũng ngạc nhiên không kém, bà hồ nghi hướng Bạch Thiến Thiến nhìn thoáng qua, bất quá bà ta cũng không quá nghi ngờ, rất nhanh liền thần sắc như thường an ủi nói: "Được rồi, tuy rằng chuyện này có chút ầm
ĩ, nhưng Bạch gia cùng Liêu gia cũng hòa bình giải quyết, cha con cũng sẽ không trách con."

Bạch thiến thiến lại trong lòng cười lạnh, mẹ kế này muốn an ủi liền an ủi đi, vì cái gì nhất định phải đem chuyện này ầm ĩ đến đâu, nhân mạnh như vậy? Lại hướng Bạch Tấn Bằng nhìn lại, quả nhiên sắc mặt lúc nãy tốt hơi một chút bây giờ lại trầm xuống, thấy cô nhìn qua, liền ngữ khí lạnh lùng nói: "Con sai rồi? Con thật ra có biết sai ở chỗ nào không?"

Ngữ khí nghiêm khắc lại không khách khí, nếu đổi với Bạch Thiến Thiến trước kia, nguyên bản đã cúi đầu nhận sai, còn muốn bị hắn như vậy quát lớn, tự nhiên cảm thấy ủy khuất, chỉ sợ cũng phải trực tiếp cùng hắn gây sự.

Cô trong lúc vô tình hướng Trương Minh Diễm nhìn thoáng qua, thấy bà ta vẻ mặt sốt ruột nhìn bọn họ, vài lần muốn nói lại thôi, như là phải khuyên lại không biết nên như thế nào mở miệng. Vừa đúng thể hiện làm một người mẹ nhìn thấy con mình phạm sai lầm bị răn dạy thì đau lòng cùng bất đắc dĩ, bất quá mặc bà ta diễn sinh động như vậy, Bạch Thiến Thiến vẫn là chú ý tới đáy mắt bà ta che dấu một tia đắc ý.

Giống như vậy, âm thầm khơi mào tranh chấp giữa cô và Bạch Tấn Bằng đây hẳn là sở trường của bà ta, tùy ý nói một chút cũng có thể kích thích người khác hiệu quả. Trước kia Bạch Thiến Thiến không biết, bị nàng túm ở trong tay tùy ý chơi đùa, hiện tại Bạch Thiến Thiến này, tuyệt đối sẽ không lại ngồi chờ chết, giống đứa ngốc bị người ta giắt mũi.

Cô cúi đầu thoáng nổi lên một chút cảm xúc, lại ngẩng đầu, rồi chậm rãi tuôn hai hàng nước mắt trong suốt, cô nhìn Bạch Tấn Bằng, đôi mắt đầy cảm giác áy náy rồi lại mang theo một chút ủy khuất, nói "Con không nên không nghe lời ba, không nên tùy hứng xúc động, không nên thiếu tự trọng đi bỏ thuốc Liêu Định Hiên, cũng không nên đắm mình cùng Viên Trạch Khải cùng một chỗ làm hủy hoại thanh danh, lại càng không nên tự hạ mình cùng tiểu tam chấp nhặt. Là con làm cho gia tộc hổ thẹn, con là kẻ có tội, con đều biết con sai rồi, xin ba tha thứ cho con."

Bạch Tấn Bằng ban đầu cũng chỉ là nghĩ muốn thử một chút, nhìn xem cô có phải hay không thật sự biết sai rồi, nhưng thật không ngờ cô lại ăn nói khép nép như thế, cùng hắn nhận sai. Giọng nói của cô thành khẩn, cũng không biết có phải hay không do mới vừa tỉnh lại, trong giọng nói còn mang theo một chút khàn khàn. Mặc dù những việc cô làm thực sự đáng giận, nhưng bây giờ trong cô thực sự rất đáng thương.

Thấy con gái mình không oán giận mà lại thành khẩn nhận sai, Bạch Tấn Bằng cũng dịu lại, hắn thở dài một hơi, phất phất tay nói: "Thôi thôi, con biết sai là tốt rồi, biết sai rồi có thể sửa, sự tình đã xảy ra, ta cũng không so đo nữa, chỉ hy vọng con sau này nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm. Hiện giờ trước hết dưỡng thương cho tốt, còn lại không cần lo lắng."

Bạch Thiến Thiến lập tức lộ ra một nụ cười phấn khích, lại nhu thuận gật gật đầu, "Con hiểu rồi." Ánh mắt hướng Trương Minh Diễm nhìn lại, đã thấy bà ta rõ ràng có chút không cam lòng.

Bạch thiến thiến trong mắt xẹt qua lạnh lùng, ngữ khí thay đổi, lại vẻ mặt cầu xin nhìn Bạch Tấn Bằng nói: "Nếu ba đã tha thứ cho con, con đây cũng xin ba không cần trách cứ dì cùng tiểu Diên, mọi người cũng vì giúp con."

Nghe lời này, Bạch Tấn Bằng lại nhíu nhíu mày, "Như thế nào chuyện này lại liên quan đến Minh Diễm và tiểu Diên?"

Trương Minh Diễm vừa nghe lời này trong lòng liền lộp bộp một tiếng, nhất thời có loại dự cảm không tốt lắm, đột nhiên ngẩng đầu hướng Bạch Thiến Thiến nhìn lại, còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe Bạch Thiến Thiến ngữ khí vội vàng nói: "Lúc trước bỏ thuốc Liêu Định Hiên là dì Minh Diễm cùng tiểu Diên cho con chủ ý, sau đó con cùng với Viên Trạch Khải cùng một chỗ cũng là tiểu Diên đề nghị con làm như vậy, nhưng mà hai người đều là vì muốn tốt cho con, ba nếu đều tha thứ con, thì cũng nên tha thứ cho họ!"

Lời này không thể nghi ngờ giống như là một quả bom hạ xuống, ầm vang một tiếng nổ, lúc sau liền còn lại sự yên tĩnh như ngày tận thế.

Trương Minh Diễm cùng Bạch Diên nghe được nàng nói như vậy, cả hai đều không biết nói gì, hai người nhìn nhau một cái, trên mặt lộ ra không dám tin, lại hướng Bạch Thiến Thiến nhìn lại, đã thấy nàng thật sự khẩn trương, nhìn qua cũng không giống là cố ý tố giác, thật đúng như là vì hai người cầu xin. Bạch Diên trong lòng thầm hận, kẻ ngu xuẩn này, dưới tình huống như vậy như thế nào có thể nói chuyện đó.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện