Chương 14: Có chuyện đã xảy ra
Editor: Bonnie
Nơi ăn trưa không phải nhà hàng Tây hay gặp trong tiểu thuyết, mà là một quán ăn địa phương bình thường.
Nơi này đương nhiên là do Liễu Thanh Hà chọn, nhưng điều Tả Minh Nhiên không nghĩ đến chính là, trước khi đi Liễu Thanh Hà còn hỏi qua ý kiến của cô.
Tả Minh Nhiên trong vấn đề ăn uống không có yêu cầu gì lớn, chỉ có tiêu chuẩn duy nhất là món ngon, Liễu Thanh Hà nói với Yến Vân Dương đang lái xe địa chỉ, quay đầu lại cười nói với Tả Minh Nhiên: “Quán đó ngày xưa mẹ hay ghé lắm, chủ quán là một cặp vợ chồng trẻ, chẳng qua bây giờ chắc cũng không khác tuổi mẹ bao nhiêu đâu, đầu bếp chính là người chồng, tay nghề rất tốt, khi đó mẹ và bạn bè rất hay đến đó liên hoan.”
Tả Minh Nhiên nhớ tới tài liệu mình vừa xem, Liễu Thanh Hà là người địa phương của thành phố B, từ nhỏ đã lớn lên ở đây, sau khi ly hôn mới ra nước ngoài định cư.
Đại khái là do đã quá lâu không ăn thức ăn có hương vị quê hương, lúc này nhắc tới, Liễu Thanh Hà hứng thú bừng bừng nói chuyện với Tả Minh Nhiên, “Thời gian lâu như vậy rồi, cũng không biết quán kia còn mở cửa không.”
Liễu Thanh Hà vừa dứt lời, Yến Vân Dương không nói lời nào đột nhiên lên tiếng, “Còn mở, chủ quán vẫn là cặp vợ chồng kia.”
Liễu Thanh Hà có chút kinh ngạc, "Thật sao? Mẹ còn tưởng rằng con không nhớ.”
Yến Vân Dương “Ừ” một tiếng, hết sức chuyên chú lái xe, không tiếp tục nói chuyện nữa.
Tả Minh Nhiên nhìn anh, lại nhìn Liễu Thanh Hà, trong lòng mơ hồ hiểu được một việc, ngạc nhiên nhìn Yến Vân Dương ở trước mặt mẹ bày ra thuộc tính ngạo kiều, nhịn không được cúi đầu lặng lẽ nở nụ cười.
Quán cơm không nằm ở khu vực phồn hoa, thậm chí xung quanh còn có thể gọi là quạnh quẽ, Tả Minh Nhiên nhìn xung quanh, nơi này bình thường không hề tồn tại trong phạm vi hoạt động của cô và Yến Vân Dương, song khi Liễu Thanh Hà nói đến, Yến Vân Dương lại có thể lập tức nói ra tình hình gần đây, trên đường cũng không có biển chỉ dẫn, có thể thấy được là vô cùng quen thuộc nơi này.
Đôi mẹ con này, ngoài miệng nói mười mấy năm không gặp quan hệ đơn bạc, trên thực tế toàn là miệng cứng lòng mềm, thật sự là mẹ con liền tâm.
Trong giờ ăn cơm, công việc buôn bán của quán rất tốt, chủ quán vẫn còn nhớ rõ Liễu Thanh Hà, nhìn thấy bà thì hỏi vài câu, cười hì hì nói: “Bà có gần hai mươi năm không tới rồi nhỉ? Nhớ ngày đó lúc mấy bà học đại học, nửa đêm thường xuyên gọi điện thoại đến.”
Nhắc tới chuyện cũ, Liễu Thanh Hà cũng có chút hoài niệm, kéo tay Tả Minh Nhiên nói chuyện phiếm: “Khi đó bọn mẹ thường xuyên làm thí nghiệm đến nửa đêm, đành phải ra ngoài mua chút đồ ăn, sau đó dùng rổ kéo lên trên, lúc đó không có nhiều quán ăn khuya giao tận như bây giờ, cũng chỉ có quán ăn này giao hàng lúc nửa đêm, còn chịu nghe điện thoại của nhóm mẹ, còn đi từ xa đến để giao đồ ăn.”
Đợi một hồi, chủ quán dọn một phòng riêng cho bọn họ, bởi vì đang ở nơi công cộng, Tả Minh Nhiên vẫn còn đeo kính râm và khẩu trang, mặc dù có Yến Vân Dương che chắn thay cô, nhưng vẫn có không ít người nhìn qua chỗ cô.
Chủ quán nhịn không được hỏi: “Em gái, cô gái nhỏ này là con gái em hả? Theo tôi nhớ thì không phải em chỉ có một đứa con trai thôi sao?”
Liễu Thanh Hà chỉ chỉ Yến Vân Dương, “Nó chính là con trai em, còn đây là con dâu của em.”
Chủ quán “Ui chao” một tiếng, cười nói: “Vậy thì em có phúc quá rồi.”
“Vâng.” Liễu Thanh Hà cười nói: “Món ăn vẫn đưa lên như cũ đi.”
Ăn cơm xong, bọn họ cùng nhau đưa Liễu Thanh Hà về nơi bà ở.
Mặc dù đã mười mấy năm không trở về, Liễu Thanh Hà vẫn còn nhà cửa ở thành phố B, lần này quyết định muốn trở về, cũng đã cho người đến dọn dẹp trước. Đưa người vào trong nhà, bọn họ cũng không ở lại lâu, uống xong ly trà là đi ngay.
Tả Minh Nhiên ngồi ở ghế kế bên tài xế, vừa thắt dây an toàn, vừa cười trêu ghẹo Yến Vân Dương, “Quan hệ của anh với mẹ anh rất tốt mà, còn hại tôi lo lắng một hồi lâu.”
Động tác Yến Vân Dương dừng một chút, chậm rì rì hỏi: “Lo lắng cái gì?"
Tả Minh Nhiên cười hì hì nói: "Đương nhiên là lo lắng dì không thích tôi rồi, lỡ đâu vừa mới gặp mặt dì đã nói sẽ cho tôi một ngàn vạn để tôi rời khỏi anh thì tôi sẽ gặp một pha khó nghĩ rồi!”
“Cô toàn suy nghĩ chuyện gì không vậy?” Yến Vân Dương bất đắc dĩ lắc đầu.
Tả Minh Nhiên nói: "Vậy anh nói xem tôi phải nhận một ngàn vạn đó như thế nào mới tự nhiên nhất?”
Yến Vân Dương lộ ra biểu cảm khó hiểu, anh hỏi Tả Minh Nhiên, “Cô cảm thấy tôi chỉ đáng giá một ngàn vạn?”
Tả Minh Nhiên: "... Đây là trọng điểm sao?"
Yến Vân Dương khởi động xe, nhẹ giọng nói: “Bộ trang sức mẹ tặng cho cô khi kết hôn, giá tổng cộng không chỉ một ngàn vạn.”
Tả Minh Nhiên bị nước miếng của mình làm sặc, xe vừa chạy ra khỏi tiểu khu, cô quay đầu nhìn lại, giống như đột nhiên nhớ tới gì đó, mở miệng nói: “Dì cực kỳ thích anh.”
Yến Vân Dương không nói chuyện, Tả Minh Nhiên lười biếng dựa vào lưng ghế, thAn Kỳ nói: "Bằng không, anh cảm thấy vì sao dì lại đối xử tốt với tôi như vậy?”
“Cô rất tốt, mẹ tôi bà cực kỳ thích cô.”
Chớp chớp mắt nhìn anh, Tả Minh Nhiên khẽ thở dài một cái, "Thật ra anh cũng hiểu mà, làm gì có ai vừa gặp đã thích đối phương, dì thích tôi, chẳng qua là vì anh.”
Tả Minh Nhiên nói đến đây thì dừng, cũng không quản Yến Vân Dương có nghe được hay không, nói xong liền thay đổi chủ đề, hỏi anh buổi tối ăn gì.
Kể từ khi sống chung, cơm sáng hay chiều gì cũng đều do Yến Vân Dương làm, còn Tả Minh Nhiên thì tự động nhận trách nhiệm cho chén dĩa vào máy rửa chén. Ngoại trừ lúc ăn cơm, hai người một người đi chạy show, một người đi làm, thời gian có thể gặp nhau không nhiều lắm, cũng coi như là hòa hợp.
Về đến nhà, Tả Minh Nhiên tiếp tục trở về đọc kịch bản, bộ phim truyền hình mới sắp bắt đầu, trước giờ cô hoàn toàn không có kinh nghiệm gì, tuy có vài ký ức ban đầu, nhưng ngẫm lại diễn xuất của ‘Tả Minh Nhiên’, cũng biết là không có tác dụng gì lớn.
Dùng bút highlight đánh dấu lời thoại của mình trong kịch bản, Tả Minh Nhiên nghiêm túc nghiền ngẫm tâm lý trạng thái của nhân vật này.
Hiện tại cô không xác định mình có thể làm được đến mức độ nào, dù sao cô cũng không phải là người có xuất thân chính quy, cũng chưa từng tiếp xúc đến nghề nghiệp này. Nói gì thì nói ‘Tả Minh Nhiên’ cũng đã lăn lộn trong cái nghề này bảy năm, diễn xuất dở là sự thật, nhưng tối thiểu ‘cô’ có thể quay xong bộ phim mà không gặp trở ngại gì, mà hiện tại cô lo ngày đó có khi nào cô vì cười tung nóc mà liên tục NG hay không.
Xoa xoa tóc, Tả Minh Nhiên nằm ngửa lên thảm trải sàn, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc.
Đây là một