Chương 19: Cosplay
Editor: Bonnie
Cơm hộp ở phim trường đều bình đẳng, ai cũng có đồ ăn như nhau. Chẳng qua đa số ngôi sao đều để trợ lý mang cơm từ bên ngoài tới, Tả Minh Nhiên vừa thấy trợ lý Nhậm Lộ Ninh xách theo cơm hộp từ bên ngoài chạy chậm mang về.
Trước kia ‘Tả Minh Nhiên’ có một số ý kiến thiếu sáng suốt về chuyện này, bởi vì ‘cô’ chưa bao giờ ăn cơm hộp đoàn phim chuẩn bị, kết quả có lần địa điểm quay phim là ở trong rừng sâu núi thẳm, đồ ăn mua ngoài không thể đưa vào, trợ lý có việc bận không đi được, đến thời gian ăn cơm, ‘cô’ cứ bắt trợ lý nhóm lửa nhắc nồi, nấu cơm, cũng không chịu ăn cơm của đoàn phim.
Sau này chuyện này bị người có mặt tiết lộ ra ngoài, ‘Tả Minh Nhiên’ bị phương tiện truyền thông chính thức của sở cứu hỏa chỉ đích danh phê bình, thế nên đoạn thời gian kia, chỉ cần có tin tức liên quan đến ‘Tả Minh Nhiên’, khu bình luận sẽ có người spam một câu, “Buổi sáng một trận lửa, buổi chiều đồn công an.”
Nhưng mà Tả Minh Nhiên lại không có sở thích ăn uống gì đặc biệt, trước kia lúc gấp gáp chạy deadline bản thảo, mỗi ngày thường giải quyết bằng một tô mì gói, so sánh, cơm hộp của đoàn phim có chay có mặn, có cơm có canh, hương vị không tệ, có thể nói là có thể ăn no lại healthy.
Mùi vị canh gà nhanh chóng khuếch tán trong phòng, Tả Minh Nhiên vội vàng làm tới trưa, nói không đói là giả, chỉ là vốn không có cảm gì, lúc này lại bị mùi hương này dụ dỗ, bao tử nhịn không được phản kháng kêu ọt ọt.
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Tả Minh Nhiên muốn quăng nồi cũng không quăng được, xấu hổ không thôi, Yến Vân Dương vốn không có biểu cảm gì nhịn không được mà cười nhạt, anh nhìn vòng vòng, hỏi Tả Minh Nhiên: “Nơi này có hộp đựng cơm không?”
Tả Minh Nhiên trả lời không chắc lắm: “Hẳn là có đó.”
Lấy một cái chén inox từ trong góc ra, Tả Minh Nhiên ngồi chồm hổm trên mặt đất, ước lượng thời gian.
Máy bay của Yến Vân Dương 7 giờ đến thành phố B, coi như họp đến lúc 8 giờ, về đến nhà cũng phải hơn 9 giờ, còn thời gian mua thức ăn và nấu nữa, trên cơ bản là làm xong đã mang đến đây cho cô, không hề có thời gian ăn cơm.
Nhận mệnh thở dài, Tả Minh Nhiên cầm chén để qua một bên, tiếp tục tìm kiếm trong đống đồ dùng hàng ngày.
Nhưng mà lần này chính cô tự đào hố cho mình, lúc dọn đồ cô nói dù sao cũng gần nhà nên cố gắng giảm bớt đồ đạc, kết quả là An Kỳ chỉ mang theo một bộ dụng cụ ăn, còn là vô tình nhét vào.
Thật sự là tìm không ra, Tả Minh Nhiên nhận mệnh thở dài, từ trên đất đứng dậy, dùng nước nóng tráng qua toàn bộ rồi đặt sang một bên, đặt lên bàn.
Bình giữ nhiệt không lớn, đoán chừng chỉ đủ cho hai người ăn, Tả Minh Nhiên đổ ra một nửa, lại chọn mấy miếng thịt to bỏ vào, đẩy đến trước mặt Yến Vân Dương, “Anh ăn cái này đi.”
Yến Vân Dương không nghĩ tới cô lại nghĩ đến mình, nhìn thịt chất trong chén như một cái núi nhỏ, ánh lặng lẽ đưa mắt nhìn cô, ấm giọng hỏi: “Cô thì sao?”
“Tôi ăn bằng cái này.” Tả Minh Nhiên không chút do dự chỉ về hướng bình giữ nhiệt.
Yến Vân Dương: ". . ."
Bình giữ nhiệt có nhỏ đến đâu cũng là bình, một ngôi sao nữ dựa vào mặt kiếm cơm, làm sao lại không có gánh nặng mà nói mình sẽ dùng bình giữ nhiệt uống canh chứ. Lại nghĩ đến những tin tức Tả Minh Nhiên đùa giỡn đại bài bệnh công chúa □□, Yến Vân Dương lần đầu hoài nghi tính chân thật của giới giải trí.
Bộ dụng cụ ăn chỉ có một, Tả Minh Nhiên một tay cầm thìa, một tay cầm đũa hỏi: “Anh muốn dùng cái nào?”
Trầm mặc một chút, Yến Vân Dương cầm lấy đũa, thuận tiện trao đổi vị trí của bình giữ nhiệt và cái chén: “Tôi ăn cái này là được.”
Tả Minh Nhiên không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn anh ôm bình nhiệt uống một ngụm nước canh, hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ đổi lại của cô.
Mặt Yến Vân Dương không lớn hơn bình giữ nhiệt bao nhiêu, lúc hai tay ôm bình giữ nhiệt uống canh, gần như cả gương mặt đều bị che lại, nhìn từ góc độ của Tả Minh Nhiên, giống như anh đang chúi đầu vào trong bình, thậm chí còn có loại đáng yêu mềm mại quỷ dị, Tả Minh Nhiên đáng yêu không biết xấu hổ, nhanh chóng cúi đầu xuống, làm bộ như chưa nhìn thấy gì.
Yến Vân Dương uống một ngụm, ngẩng đầu dù bận vẫn ung dung nhìn cô, trong mắt có ý cười không dễ phát hiện, Tả Minh Nhiên cầm thìa, thở phì phò một hồi, nhịn đau nói: “Tôi không được ăn nhiều thịt như vậy.”
“...”
Tả Minh Nhiên: “Đã bị người đại diện mắng.”
“...”
Cuối cùng, mấy cục thịt kia vẫn chui vào bao tử của Yến Vân Dương, Tả Minh Nhiên ôm chén ăn canh. Nhiệt độ canh gà hoàn hảo, không biết là dùng cách gì, không có nhiều gia vị, nhưng khi uống vào miệng thì thanh mát, không có dầu mỡ, không mất đi vị ngon riêng, chảy vào trong bụng, làm người ta không khỏi sinh ra một phần cảm giác thỏa mãn.
Tả Minh Nhiên vui vẻ uống, Yến Vân Dương hạ mí mắt, không biến sắc nhìn cô.
Lần này đi công tác, anh gặp được một người mà cả cuộc đời này bản thân anh không muốn gặp nhất.
Cha của anh.
Từ khi dọn ra khỏi nhà vài năm trước, anh không dựa vào sự giúp đỡ nào trong gia đình mà tự mình thành lập công ty, số lần hai cha con bọn họ gặp nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà mỗi lần gặp mặt, đều không ngoại lệ dùng sự tranh cãi để kết thúc.
Lần đi công tác này tình cờ đi ngang qua thành phố đó, anh bị người tự xưng là cha của mình trực tiếp chặn ở sân bay, trận tranh cãi này của hai người còn kịch liệt hơn bất cứ lần nào, mãi đến khi đối phương nói toẹt ra là muốn anh mất quyền thừa kế, cuối cùng anh mới hiểu được vì sao Liễu Thanh Hà lại vội vã từ nước ngoài trở về.
Bây giờ khoa học kỹ thuật của tập đoàn Yến thị ở trong nước có thể nói một tay che trời, tất cả mọi người đều biết tổng giám đốc Yến Quang Khải của tập đoàn Yến thị chắc chắn nằm trong danh sách những người giàu có trong nước, lại không biết thành công hiện tại của tập đoàn Yến thị thực chất là kết quả của sự chung sức của hai người.
Chẳng qua một người công thành danh toại, một người công thành lui thân.
Tranh đoạt quyền lực, chưa từng dừng lại.
Anh vội vàng chạy về thành phố B, chỉ cảm thấy kiệt sức, sau cuộc họp, anh nhờ trợ lý đưa về nhà và tự tay nấu một bữa ăn.
Đây là một thói quen anh đã