Chương 27: Trật chân
Editor: Bonnie
Suy đoán của Thời Song Hạ không phải là không có đạo lý, đầu năm nay muốn tìm một người làm việc tốt mà không để lại tên không dễ, cho dù đối thủ của Nhậm Lộ Ninh muốn thừa cơ hội làm gì, cũng không mua một tặng một mà kéo Tả Minh Nhiên ra khỏi hot search.
Đây là vị thánh thế nào mới có thể làm được chuyện này.
Thời Song Hạ không muốn để bản thân trở nên bị động không biết gì, nên đi hỏi thăm từng người quen một.
Công ty tiếp thị và PR trong giới tuy nhiều, nhưng có thể xử lý được tình huống này chỉ có mấy cái, loại trừ mấy công ty có liên hệ với Nhậm Lộ Ninh, mục tiêu cũng bớt đi vài chỗ.
Trong trường hợp bình thường, công ty nhận công việc này sẽ giữ bí mật cho khách hàng, nhưng tình hình lần này hơi khác một chút, Thời Song Hạ là người đại diện của Tả Minh Nhiên, Tả Minh Nhiên lại là người có lợi, bên kia dường như cũng không hiểu vì sao Thời Song Hạ lại không biết chuyện này, sau khi do dự lưỡng lự mãi mới nói cho chị vài lời.
Ngay từ đầu Thời Song Hạ cũng thấy không tin giống Tả Minh Nhiên bây giờ, dù người khác không biết nhưng chị lại biết rõ mối quan hệ giữa Tả Minh Nhiên và Yến Vân Dương, hai người trên danh nghĩa là vợ chồng, trên thực tế chẳng khác người xa lạ mấy, Yến Vân Dương tốt bụng đến cỡ nào mới có thể giúp bọn họ giải quyết chuyện này.
Nhưng mà sự thật không thể chối cãi, Thời Song Hạ hận không thể túm lấy cổ Tả Minh Nhiên hỏi xem có phải cô đã lén lút làm cái gì không, giống như lúc trước im hơi lặng tiếng đi nhận giấy đăng ký kết hôn.
Tả Minh Nhiên cực kỳ oan uổng, cô thật sự không biết, từ sau khi ăn bữa lẩu kia, Yến Vân Dương lại khôi phục lại cách sống thần long thấy đầu không thấy đuôi, Tả Minh Nhiên thậm chí còn bắt đầu tự hỏi liệu họ có cần thiết phải sống cùng nhau hay không.
Thời Song Hạ nói: "Ngoại trừ Yến Vân Dương, còn có ai tốt bụng giúp em như thế?"
Tả Minh Nhiên vẫn không tin, cô không chút để ý nói: “Chị Hạ đừng đoán bừa, anh ấy không phải là người trong giới giải trí.”
Thời Song Hạ kiên trì nói: "Nhưng em phải!”
Tả Minh Nhiên muốn nói gì đó, Thời Song Hạ cản cô lại, “Hôm nay chị trở về gấp, có thể để chị đến chỗ em ở một đêm không?”
Nhìn Mao Mao và An Kỳ ngồi phía trước, Tả Minh Nhiên mấp máy môi, nghĩ đến cái gì đó rồi gật đầu nói: “Được ạ.”
Nếu Thời Song Hạ về chung với Tả Minh Nhiên, lái xe chở hai cô đến cửa tiểu khu, lúc xuống xe Tả Minh Nhiên quay lại nói chúc ngủ ngon với Mao Mao và An Kỳ rồi mới nhảy xuống xe kéo Thời Song Hạ đi vào trong.
Nơi Tả Minh Nhiên ở không hề vắng vẻ, là nơi tấc đất tấc vàng của thành phố B, nghe nói có không ít đại gia có nhà trong đây.
Công tác bảo vệ của tiểu khu rất tốt, ít nhất từ khi Tả Minh Nhiên chuyển đến đây, vẫn chưa từng bóng dáng của một phóng viên nào.
Hai người đi dạo đường lớn, đã khoảng chín giờ tối, đèn đường hai bên đã bật một hồi lâu, ánh đèn mờ nhạt làm bóng hai người lúc dài lúc ngắn.
Một trận gió thổi tới, Tả Minh Nhiên nhịn không được hắt hơi một cái, Thời Song Hạ đi bên cạnh cô, nghe thấy thì sắc mặt lập tức khó coi vài phần, "Người đại diện của Nhậm Lộ Ninh từng có mâu thuẫn với chị.”
Thời Song Hạ nói một câu không đầu không đuôi.
Tả Minh Nhiên khó hiểu nhìn về phía chị, "Chị nói gì?"
Thời Song Hạ lúc này lại im miệng, lắc đầu nói: "Thôi, không có gì."
Tả Minh Nhiên: ". . ."
Ghét nhất là kiểu nói một nửa thế này.
Thời Song Hạ không nói, Tả Minh Nhiên lại có thể đoán ra được một chút. Mấy năm gần đây, Thời Song Hạ chưa bao giờ nhắc tới công việc trước kia, theo lý mà nói với năng lực làm việc pro của chị ấy, số người quen biết trong ngành không ít, thế nào cũng sẽ không lưu lạc như trước kia.
Đã ngần ấy năm trôi qua, Thời Song Hạ không nói, Tả Minh Nhiên cũng không hỏi, đề tài này giống như là cấm kỵ không thể chạm vào giữa hai người, rất không dễ dàng mới có đầu mối, mới nói câu mở đầu đã kết thúc.
Tả Minh Nhiên khó chịu, Thời Song Hạ lại quyết định không nói về chủ đề này nữa, thuận miệng nói hai câu, xem như bỏ qua lời vừa rồi chị mới nói.
Trong nhà không có ai, Tả Minh Nhiên mở đèn mời Thời Song Hạ đi vào, vừa đi vào phòng bếp vừa hỏi: “Chị uống gì ạ?”
Bận rộn cả ngày, Thời Song Hạ mệt mỏi nằm vật lên ghế sofa nói: “Nước lọc là được rồi.”
Tả Minh Nhiên đặt ly nước trước mặt Thời Song Hạ, ngồi xuống ghế sofa đối diện, nâng cằm lên nói: “Chị Hạ, sao chị khẳng định chuyện này do Yến Vân Dương làm? Quan hệ giữa em với anh ấy đâu phải chị không biết.”
“Quan hệ giữa hai người là vợ chồng danh chính ngôn thuận, chị có nói sai không?”
Tả Minh Nhiên dở khóc dở cười, "Sớm hay muộn gì thì bọn em cũng sẽ ly hôn thôi."
Thời Song Hạ nhìn cô một lúc lâu, buồn bã nói: “Sao em cứ cố chấp như vậy?”
Tả Minh Nhiên nở nụ cười, cuộn hai chân lên ghế sofa, “Không phải là em cố chấp mà là em tự hiểu rõ.”
Thời Song Hạ nghẹn lời, Tả Minh Nhiên nói: “Chị Hạ, em biết chị nghĩ gì, nhưng em với anh ấy kết hôn vốn là quan hệ lợi ích đơn thuần, nếu trộn lẫn cái khác vào lại không tốt.”
Thời Song Hạ thở dài, “Được rồi, sau này chị không nhắc lại chuyện này nữa.”
Thời Song Hạ quay đầu nhìn quanh nhà nói: “Nói ra đã lâu chị chưa tới chỗ em, sao chị lại thấy khác khác.”
Tả Minh Nhiên lười biếng nói: "Em mới chuyển đến đây một năm, mấy tháng trước đều chạy loanh quanh đuổi thông cáo, thời gian này rảnh rỗi lại gặp ngay cảnh quay ở thành phố B mới ở lại lâu một chút, đương nhiên sẽ khác rồi.”
(*) Đuổi thông cáo: Tham gia vào các loại dự án công việc, tất cả các loại hình như fansign, fan meeting,...
Hứng thú của Thời Song Hạ trỗi dậy, sau khi nhận được sự đồng ý của Tả Minh Nhiên, ngồi dậy đi dạo loanh quanh trong nhà.
Chị đi vào phòng bếp, vô tình mở tủ lạnh, chị còn cho rằng bên trong chỉ có các loại thức ăn nhanh, kết quả vừa mở cửa tủ ra đã bị màu sắc rực rỡ của rau dưa và trái cây làm cho giật mình.
“Không đúng, em không biết nấu cơm, mua nhiều đồ ăn như vậy làm gì?”
Tả Minh Nhiên cũng không quay đầu lại nói: “Em có nấu đâu, nhưng có người nấu đó.”
Thời Song Hạ sửng sốt, âm thanh khô khốc, “Hai người không phải là… Yến tổng nấu cơm hả?”
Tả Minh Nhiên thản nhiên gật đầu, “Đúng vậy ạ, trước kia không phải đã gởi ảnh chụp cho chị rồi sao?”
Thời Song Hạ nhớ tới Weibo lần trước đăng lên, “Chị cho rằng hai người mua đồ ăn ngoài.”
Dù sao làm gì có ai tin đường đường là cậu chủ nhỏ Yến Thị vậy mà lại tự nấu cơm ăn!
Thời Song Hạ đưa mắt nhìn lên lầu, “Không phải em nói mẹ Yến Vân Dương về nước cho nên hai người mới ở chung sao? Người kia đâu?”
Tả Minh Nhiên chống cằm, chán đến chết nói: “Gần đây anh ấy rất bận, hình như bên chỗ công ty xảy ra vấn đề gì đó.”
Thời Song Hạ không hỏi nhiều, sau khi dạo qua một vòng ở lầu một, chị duỗi thắt lưng, ngáp nói: "Cứ như vậy đi, chị ngủ ở đâu? Sáng sớm ngày mai còn bay, nhờ em chị phải chạy từ xa về đây.”
Tả Minh Nhiên dẫn Thời Song Hạ đi về phía phòng khách, vừa đi vừa nói: “Bên An Thành bên kia thế nào rồi ạ? Em thấy trên Weibo nói hình như Kim Mộng yêu đương với một ngôi sao nam rồi.”
“Mấy lời trên Weibo đáng tin được bao nhiêu chứ.” Thời Song Hạ không hề gạt cô, “Cùng nhau tạo CP mà thôi, có biên tập viên cắt ghép của tổ tiết mục ở đây, dù không chung khung hình cũng có thể cắt ra cho em một đoạn tình cảm động lòng người có một không hai.”
Tả Minh Nhiên cười ra tiếng, Kim Mộng là người mới mà Thời Song Hạ cực kỳ coi trọng, tuổi còn nhỏ nhưng rất có linh tính, Thời Song Hạ cố ý nâng đỡ cô ấy vào vị trí diễn viên, trong lúc ký hợp đồng lợi dụng chút thủ đoạn đưa Kim Mộng về tay mình, coi như sau này có ra ngoài lăn lộn một mình, Kim Mộng cũng là nghệ sĩ dưới tay chị mà không phải là người của công ty.
Kim Mộng cũng là người thông minh, biết đi theo Thời Song Hạ có lợi hơn đi theo công ty nhiều nên không do dự ký tên, hiện tại đang trên đà phát triển tốt, sau khi lộ diện trong các show tạp kỹ đã kiếm được không ít độ hảo cảm, không lâu nữa còn một bộ phim truyền hình đóng vai nữ phụ sẽ lên sóng, phỏng chừng trong lúc phim chiếu, Thời Song Hạ đã bắt đầu cho cô ấy nhận vai nữ chính đi quay rồi.
Nhắc tới cái này, Tả Minh Nhiên vừa chỉnh sửa giường chiếu vừa hỏi: “Chị Hạ, sau khi vai diễn này của em kết thúc còn có công việc nào khác không ạ?”
“Chị đang xem xét mấy kịch bản, chẳng qua lúc đó phỏng chừng công ty sẽ cho người đến nói về vấn đề kết thúc hợp đồng cho nên khó nói đến cùng sẽ ra sao.”
Tả Minh Nhiên nói: “Trước tiên chị đừng nhận phim mới cho em, nếu mà nhận công việc, có thể suy xét đến mấy chương trình tạp kỹ.”
Thời Song Hạ gật đầu, “Chị cũng có nghĩ đến cái này, hiện tại chương trình tạp kỹ hiện nay khá nổi tiếng, nhưng chị không biết liệu em có thể thích ứng hay không."
Tả Minh Nhiên há miệng thở dốc, không dám nói rằng cô đã chuẩn bị rời khỏi giới giải trí, chỉ gật đầu qua loa, dứt khoát dọn dẹp xong rồi đi ra ngoài.
Không có bữa khuya, Tả Minh Nhiên gục đầu trên giường, úp mặt vào chăn bông, cả buổi cũng không lên tiếng.
Lúc cô mới xuyên qua là mùa hè, hiện tại đã là cuối thu, hóa ra đã lâu như vậy, cô dùng thân phận này sống sót, cũng không biết mình còn có thể trở về hay không.
Nghĩ như vậy, Tả Minh Nhiên từ từ ngủ thiếp đi, sau đó có một giấc mơ.
Giống với giấc mơ lúc cô vừa xuyên qua, lần này cô mơ thấy “cô” ở thế giới kia. Trong mơ cô đi theo “cô” từ nơi cô thuê trở về nhà, không viết truyện tiếp nữa mà dùng tiền bản quyền mở một quán cà phê và một thẩm mỹ viện, công việc kinh doanh tạm ổn nhưng tối thiểu cuộc sống nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cha mẹ đối với việc này hết sức hài lòng, người một nhà đoàn đoàn viên viên, cuộc sống vô cùng hạnh phúc.
Rõ ràng là hình ảnh hòa thuận, Tả Minh Nhiên cũng không khỏi lệ rơi đầy mặt, không biết vì sao, trong lòng cô tự hiểu ra một điều rằng cô có thể không quay về được rồi.
“Thanh Hà, anh thấy em ở nước ngoài quá lâu nên đã quên chuyện trong nước rồi hả?”
“Em gái, không phải anh hai nói em, tuy Vân Dương họ Yến nhưng cũng là người nhà họ Liễu, em là mẹ của nó, hiện tại nó không hướng về phía chúng ta còn có thể hướng về ai? Ai sẽ giúp nó? Chẳng lẽ nó