Chương 32: Tâm sự chút?
Editor: Bonnie
“Nhà họ Phạm?” Tả Minh Nhiên rất nhanh tìm trong ký ức được một người, “Phạm Chân Chân hả?”
“Ừ.”
Yến Vân Dương không nghĩ tới cô còn nhớ rõ tên này, anh gật gật đầu, giơ cánh tay bật đèn trên trần xe.”
Ngọn đèn màu vàng ấm áp từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, Tả Minh Nhiên tắt đèn pin trong điện thoại đi, suy nghĩ rồi hỏi: “Khi nào thì đi?”
Yến Vân Dương nhéo nhéo mũi, anh đã một ngày một đêm không ngủ, trong đầu lướt qua vài thứ, anh ngồi thẳng dậy, hai tay chống lên đầu gối, thấp giọng nói: “Buổi tối ngày mốt.” Dừng một chút, anh bổ sung thêm: “Tôi cũng mới biết tin này lúc chiều.”
Trong giọng anh có chút bất đắc dĩ, Tả Minh Nhiên không chú ý tới, cô nghĩ tới lịch trình của mình rồi nói: “Ngày kia chắc là có thể, cụ thể thì để tôi hỏi An Kỳ.”
Tiếng động ồn ào bên ngoài truyền đến, Tả Minh Nhiên nhắn cho An Kỳ một tin, An Kỳ trả lời cực nhanh, trực tiếp gởi một phần lịch trình đến.
Tả Minh Nhiên nhìn nhìn, ngày kia cảnh quay của cô không nhiều, nếu quay thuận lợi không chừng có thể xong trước khi tan tầm, hơn nữa còn vì thời tiết cảnh diễn đêm gần như không có.
Xác nhận xong lịch trình, Tả Minh Nhiên ngẩng đầu, định nói cho Yến Vân Dương biết chuyện này nhưng lại thấy anh đã nhắm mắt lại, dưới mắt có một vòng tròn đen hơi mờ.
Nhớ tới người này bận rộn ba ngày hai bữa đều vắng nhà, còn có thể kêu người đưa cơm đến đoàn làm phim cho cô, cho dù chỉ là làm bộ thì cũng có thể xem như đạt tiêu chuẩn của Oscar.
Tả Minh Nhiên mấp máy môi, không thể nói trong lòng có cảm giác gì.
Yến Vân Dương không có ngủ, Tả Minh Nhiên vừa tắt điện thoại di động là anh đã thức dậy. Anh mở mắt ra đúng lúc chạm vào ánh mắt Tả Minh Nhiên, hai người trầm mặc trong chốc lát, vẫn là Yến Vân Dương dời ánh mắt đi trước, khụ một tiếng nói: “Còn có vấn đề gì không?”
“Không có gì.”
Tả Minh Nhiên yên lặng rũ mắt xuống, nhắn tin cho An Kỳ.
An Kỳ đang ở bên ngoài nhiều chuyện với Trang Bách, hiểu biết của bọn họ với Yến Vân Dương không sâu, An Kỳ là vì thời gian đi theo Tả Minh Nhiên ngắn, còn Trang Bách đã gặp Yến Vân Dương một hai lần nhưng hai người không nói chuyện nhiều, hiểu biết của Trang Bách với Yến Vân Dương cũng chỉ là ông chồng giàu có của Tả Minh Nhiên mà thôi.
Kết hợp với những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, An Kỳ vỗ vỗ ngực nói: “Em đã nói những tài khoản Blogger trên mạng đều trợn mắt nói bậy, chị Nhiên của chúng ta và Yến tổng ân ái có thừa, ngay cả cãi nhau cũng không có, suốt ngày bịa đặt bọn họ ly hôn.”
Trang Bách vừa sửa soạn lại cọ trang điểm, vừa an ủi An Kỳ: “An à, đâu phải em không biết mấy người trên mạng đó, anh hùng bàn phím, nếu tin lời bọn họ thật, có mấy mạng cũng không đủ để bị tức chết.”
An Kỳ phẫn nộ nói: “Nếu không thì sao phải nói là chị Nhiên chúng ta có tính tình tốt chứ, nếu người khác mà bị bịa đặt như vậy, không biết đã phát ra bao nhiêu thông báo của luật sư rồi.”
Trang Bách nhịn không được cười ra tiếng, "Theo chị Nhiên vài năm, em là người đầu tiên nói chị Nhiên tốt tính.”
An Kỳ phản bác nói: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Là do em không biết..." Nói xong, Trang Bách còn thật sự ngẫm nghĩ, chọc chọc cằm nói: “Chẳng qua hiện tại tính tình chị Nhiên tốt hơn không ít, An Kỳ, em đã bắt kịp thời điểm tốt.”
Hai người vừa nói chuyện vừa canh chừng xe bảo mẫu cách đó không xa, điện thoại di động trong túi vang lên hai tiếng, An Kỳ vội vàng lấy ra xem, nhất thời trên mặt lộ ra một nụ cười hòa nhã vui mừng.
Trang Bách liếc mắt nhìn An Kỳ, bĩu môi nói, “Nét mặt này là sao đây? Gả con gái à?”
An Kỳ “Xùy” một tiếng với Trang Bách, “Chị Nhiên kêu em đưa một ít nước nóng và thảm qua đó.”
Trang Bách lẩm bẩm nói: “Tôi biết là tôi không nên hỏi mà, lần này tốt rồi, cẩu lương tống thẳng vào họng.”
Không gian trong xe bảo mẫu cách đó không xa không lớn lắm, Tả Minh Nhiên với Yến Vân Dương ngồi đối diện nhau, trong lúc này chỉ còn tiếng máy sưởi rất nhỏ.
“Tôi…” Yến Vân Dương định nói chuyện, nhưng chưa kịp nói cửa xe đã bị người bên ngoài gõ vang.
“Chị Nhiên.” An Kỳ mở cửa xe, ánh mắt nhanh chóng lướt qua trong xe, cười hì hì nói: “Đồ đạc em mang đến rồi, chị xem còn thiếu gì không ạ?”
Tả Minh Nhiên cúi đầu nhìn, An Kỳ làm việc hiệu quả không tệ, ngoại trừ nước nóng và thảm còn có một cái gối hình chữ U, Tả Minh Nhiên nhận đồ, gật đầu nói: “Hết rồi, em ở ngoài chờ chị đi, một lát chị xuống ngay.”
Trong phim trường vẫn còn đang quay, cô là nữ chính không thể vắng mặt quá lâu.
Đem đồ đạc trong tay đưa cho Yến Vân Dương, Tả Minh Nhiên vô cùng tự nhiên mở miệng: “Chỗ tôi còn hai cảnh nữa sẽ kết thúc, nếu mệt thì anh ở trong xe ngủ một chút đi.”
Yến Vân Dương sửng sốt, nhìn mấy thứ bị nhét vào trong ngực ngẩn người, Tả Minh Nhiên khoát tay với anh, mở cửa xe nhảy xuống, đi tới hai bước, lại quay đầu, vịn cửa xe nói: “Tôi sẽ trở lại ngay.”
Cửa xe đóng lại ngay trước mắt, nhiệt độ từ ly nước truyền từ trong lòng bàn tay ra ngoài, lan đến các bộ phận cơ thể.
Yến Vân Dương nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, dưới màn đêm mờ mịt, bóng dáng Tả Minh Nhiên gầy yếu, bóng lưng kéo dài gần như muốn hòa nhập vào bóng đêm.
Yến Vân Dương thu hồi ánh mắt, sau một lúc lâu, thở dài một hơi.
Anh còn cho rằng Tả Minh Nhiên sẽ đưa chìa khóa để anh tự về, không nghĩ tới vậy mà để anh về cùng cô.
Máy sưởi trong xe khiến người ta buồn ngủ, Yến Vân Dương uống một hớp nước, đè nén cảm xúc đang lộn xộn trong đầu.
Buổi chiều máy bay vừa hạ cánh, anh đã bị vị gọi là cha gọi về nhà cũ. Mấy tháng không gặp, dù hiện tại mọi người đang cạnh tranh túi bụi vì công việc, nhưng việc riêng vẫn giữ cho nhau chút thể diện, nhưng điều Yến Vân Dương tuyệt đối không nghĩ tới chính là cha anh vậy mà lại mang đứa bé kia trở về. Cứ coi như cha anh lấy lý do là giúp bạn chăm sóc con nhưng một thằng con trai hơn hai mươi tuổi đầu tại sao không chăm sóc ở nhà.
Sau khi hai người tranh cãi ầm ĩ một trận rồi tan rã trong không vui, một mình anh lái xe về nhà, lúc mở cửa thấy