Chương 33-2: Tôi là ai? Đây là đâu?
Editor: Bonnie
Bởi vì định ngủ sớm, Tả Minh Nhiên đã thay áo ngủ. Tuy là kiểu che kín cổng cao tường nhưng khi nhìn thấy bộ đồ ngủ trên người cô, Yến Vân Dương vẫn lập tức chuyển ánh mắt ra hướng khác, đưa cho cô mấy tấm ảnh trên tay anh, “Đây là mấy bộ quần áo Văn Mặc chuẩn bị cho tôi, cô xem mai mặc bộ nào thì hợp.”
“Hả? Quần áo ngày mai mặc hả?” Tả Minh Nhiên không rõ chân tướng cầm lấy ảnh chụp, "Để cho tôi chọn sao?"
Cô không phải stylist, theo lời của Thời Song Hạ, cô là một ngôi sao nhưng sự nhạy cảm với thời trang lại gần bằng không làm người ta khó có thể hiểu được. Những bộ quần áo bình thường cô hay mặc ra đường đều do người khác phối cho, đây là lần đầu tiên thấy có người tìm cô kêu cô chọn quần áo.
Thật lòng mà nói, Tả Minh Nhiên hoàn toàn không nhận ra được sự khác biệt giữa các bộ quần áo nam, hơn nữa trong ảnh chụp Yến Vân Dương đưa cho cô đều là tây trang truyền thống nghiêm túc, theo cô ngoại trừ màu sắc và phụ kiện khác nhau thì hoàn toàn không tìm được điểm khác nhau giữa chúng.
Gãi gãi đầu, Tả Minh Nhiên ngửa đầu nhìn về phía anh, thành thành thật thật nói: “Tất cả đều đẹp.”
Yến Vân Dương đang cúi đầu cởi đồng hồ trên cổ tay xuống, nghe vậy ngẩng đầu, đèn ở hành lang là tông màu ấm áp, Tả Minh Nhiên để mặt mộc, tóc vừa gội xong chưa khô hẳn, trên vai còn hơi ướt, ánh đèn trong phòng ngủ chiếu đến từ sau lưng cô dường như khiến cả người cô cũng bao phủ trong vầng sáng đó.
Anh nhẹ nhàng nở nụ cười, chỉ chỉ ảnh chụp trong tay Tả Minh Nhiên, “Ngày mai cô mặc cái gì? Chọn một bộ có thể đồng điệu với cô.”
Chỉ trong nháy mắt Tả Minh Nhiên đã hiểu rõ, ý của Yến Vân Dương chính là muốn cô dựa vào lễ phục của mình chọn cho anh một bộ, dù sao hai người bọn họ là vợ chồng, nếu mỗi người mặc một kiểu, không biết ngày mai truyền thông sẽ truyền ra tin đồn nhảm nào nữa.
Có tiêu chí để lựa chọn, Tả Minh Nhiên rất nhanh rút được hai tấm ảnh đưa cho anh, “Hai bộ này đều được, nhưng mà tôi thấy lấy cà vạt này đổi sang bộ này thì hợp hơn.”
Yến Vân Dương nhàn nhạt trả lời, “Ngày mai tôi đi cùng cô.”
Tả Minh Nhiên ngạc nhiên nói: “Anh cũng cần đi thảm đỏ à?”
Theo ý kiến của Tả Minh Nhiên, công đoạn thảm đỏ này chắc chắn là bọn họ chuẩn bị cho ngôi sao, dù sao chỉ mới thấy mấy ông trùm kinh tế lên báo tài chính và báo kinh tế, chứ chưa hề nghe nói ông giám đốc nào đó nhất thời hứng khởi đi thảm đỏ. Đến lúc đó hai người chắc chắn phải tách ra vào riêng nhưng điều Tả Minh Nhiên không nghĩ tới đó là Yến Vân Dương quả thật đã gật đầu, đồng ý với lời cô nói.
“Ừ, ngày mai chúng ta cùng đi, chẳng qua tôi chưa từng đi thảm đỏ, có thể cần cô giúp tôi một chút.”
Tả Minh Nhiên còn chưa hoàn hồn sau cú phục kích vừa rồi, ngây ngốc nói: “Cũng không có gì khó.”
Yến Vân Dương nhịn không được cười ra tiếng, nhưng rất nhanh đã giấu nhẹm đi, “Vậy thì cứ chốt như thế, cô ngủ sớm một chút nhé.”
“Cũng được?” Tả Minh Nhiên cuống lên, trong đầu luôn cho rằng có gì đó không ổn nhưng lại không rõ là gì, vừa rồi đắp mặt nạ chưa thoải mái, trên mặt còn chút dính, ma xui quỷ khiến cô gọi Yến Vân Dương lại, xoay người vào phòng tìm một cái mặt nạ dưỡng ẩm đi ra, chân thành nói: “Nếu đi thảm đỏ chắc chắn sẽ bị bên truyền thông chụp ảnh, hôm nay anh đắp mặt nạ này, ngày mai tôi kêu Trang Bách trang điểm nhẹ cho anh.”
Nói xong, sợ lời mình gây ra hiểu lầm lại vội vàng giải thích: “Không phải nói mặt anh xấu mà máy ảnh của bên truyền thông rất đáng sợ, hận không thể soi từng ly từng tí trên mặt anh.”
Yến Vân Dương nhận mặt nạ, thản nhiên cười nói: “Tôi hiểu ý cô, cảm ơn.”
Ánh mắt hai người chạm nhau, Tả Minh Nhiên trừng mắt nhìn, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, ngoài ý muốn làm cô bình tĩnh hơn, thản nhiên cười: “Vậy phải mời tôi ăn cơm đó.”
Yến Vân Dương cũng nghiêm túc, nói: "Ăn cái gì?"
"Lẩu cay."
Không nghĩ tới là cô còn nhớ chuyện ăn lẩu lần trước, Yến Vân Dương cười cười nói: “Được.”
Đi một ngày đàng học một sàng khôn, Tả Minh Nhiên cảnh giác nói: "Không được là lẩu uyên ương.”
Yến Vân Dương đồng ý bằng vẻ mặt bất đắc dĩ, Tả Minh Nhiên đối với anh trai đã thành hồ ly này vô cùng không tin tưởng, bắt anh giơ tay lên thề mới được. Hai người cộng lại gần 60 tuổi, trong đó còn một người đang mặc áo ngủ vậy mà khi làm loại chuyện này lại chẳng có tí ti cảm giác nào.
Căn nhà to như vậy chỉ có hai người bọn họ, Tả Minh Nhiên nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt, nghiêng đầu, đột nhiên đưa tay lấy mắt kính trên sống mũi anh xuống, “Ngày mai đừng đeo cái này.”
Trước mắt đột nhiên mất đi một màn chắn, Yến Vân Dương sửng sốt, nhìn mắt kính trong tay Tả Minh Nhiên nói: “Sao cô luôn gây khó dễ với nó nhỉ.”
Lần trước cũng như thế này, giống như mắt kính này không nên xuất hiện trên mặt anh vậy.
Tả Minh Nhiên nghiêng người dựa vào khung cửa, ngón tay thon dài cầm mắt kính, cười tít mắt nói: “Tôi thích.”
Điện thoại di động trong phòng ngủ vang lên ầm ĩ, tia ái muội vừa mới xuất hiện lập tức biến mất, Tả Minh Nhiên hít sâu một hơi, hận không thể đem người gọi điện thoại từ trong điện thoại kéo ra đánh cho một trận.
Yến Vân Dương khụ một tiếng, chỉ chỉ sau lưng cô, “Điện thoại cô reo kìa.”
Người gọi điện thoại đến là Thời Song Hạ, sợ nghệ sĩ nhà mình nửa đêm không ngủ mà làm ra chuyện gì đó, Thời Song Hạ bên kia điện thoại hắng giọng la: “Đã mấy giờ rồi hả? Sao em còn chưa buồn ngủ? Em có tin ngày mai trên hot search sẽ có tin là em phẫu thuật thẩm mỹ thất bại không!”
Tả Minh Nhiên: "..."
Tôi thật sự sợ sức tưởng tượng của mấy người.
Cúp điện thoại, Tả Minh Nhiên quay đầu nhìn về phía cửa, người vốn đứng đó đã không thấy đâu, điện thoại rung rung, trên màn hình hiện lên một tin nhắn.
“Sấy khô tóc rồi hãy ngủ.”
….
Sáng sớm hôm sau, An Kỳ và Trang Bách tới cùng lúc, chuông cửa mới vừa vang hai tiếng, cửa đã được mở