Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Bom
Cô trợn tròn mắt lên nhìn Cố Thâm, sau đó lại cúi xuống nhìn chiếc cúp đang cầm trong tay, cô thực sự cảm thấy rất khó hiểu.
"Cậu...!tại sao lại làm như vậy?"
Anh muốn đưa cúp cho cô?
Đương nhiên là trong lòng của Ôn Noãn cũng rất muốn giành được vị trí quán quân, nhưng thua là thua, trong suốt cuộc thi cô đã luôn cố gắng nỗ lực hết sức mình nên bây giờ cô chẳng còn điều gì để nuối tiếc cả.
Ngay cả khi cô cảm thấy không phục, thì điều mà cô muốn làm nhất chính là phải nỗ lực và chăm chỉ học tập hơn nữa, để có thể vượt qua Cố Thâm trong kỳ kiểm tra khảo sát sắp tới.
Với lại cô cũng có thể tự nhìn ra được...!dù bản thân cô vẫn còn cảm thấy tiếc nuối nhưng cô biết cô đã có thể chấp nhận kết quả này.
Chẳng lẽ bởi vì trong ánh mắt của cô đã thể hiện sự khao khát muốn giành được ngôi vị quán quân, và đã bị Cố Thâm nhìn ra điều đó?
Nhưng cô tin không phải như vậy.
Ôn Noãn cố điều chỉnh cảm xúc để ánh mắt của mình trở nên dịu dàng, cô quay sang nhìn Cố Thâm, cô quyết định sẽ nói thật: "Có thể mục tiêu mà tôi đặt ra khi tham gia chương trình này chính là phải giành được ngôi vị quán quân.
Nhưng tôi không muốn cướp những thứ không thuộc về mình.
Nên cậu đừng làm như vậy."
Cố Thâm sau khi nghe xong, đôi mắt của anh hiện rõ sự khó xử, anh chỉ biết giữ im lặng nhìn cô.
Dường như cô có thể cảm nhận được suy nghĩ của anh, Ôn Noãn mặt ngơ ngác quay sang nhìn anh hỏi: "Chả lẽ cậu cảm thấy tôi đã lỡ nói sai điều gì sao?"
"Không phải."
Cố Thâm lạnh lùng nói: "Lý do tôi đưa cúp cho cậu là do nhà của tôi không có chỗ để."
"Hả?"
Nói đến đây, Cố Thâm quay sang nhìn Ôn Noãn, anh thấp giọng nói: "Cậu cầm giúp tôi nhé."
Ôn Noãn: "..."
Rõ ràng cô còn đang định nói điều gì đó, nhưng Cố Thâm hoàn toàn phớt lờ và không cho cô có hội để lên tiếng.
Sau khi trả tiền taxi, cả hai vội bước vào quán ăn gần đó.
Đương nhiên lúc này trong tay của Ôn Noãn có cầm theo một chiếc cúp.
"Cuối cùng thì hai người đó cũng tới nơi rồi." Mấy người Ngu Thư đã đi đến quán ăn trước và đều đang ngồi chờ hai người đến.
Vừa nhìn thấy hai người bước vào, những người đang ngồi trên ghế ngay lập tức đứng dậy, họ vừa vỗ tay vừa huýt sáo nói: "Cuối cùng thì họ cũng đến rồi.
Mọi người hãy đứng lên vỗ tay để chào mừng những người nắm giữ vị trí thủ khoa trong tương lai!"
Ôn Noãn khi nhìn thấy cảnh này, cô liền không nhịn được cười: "Mấy người bọn cậu đang làm gì vậy hả?"
Đan Lễ khẽ nhíu mày, anh ta bật cười đắc ý hỏi Ôn Noãn: "Thế nào cậu có thấy chúng tôi nhiệt tình chào đón hai người các cậu không? Nếu cậu vẫn thấy chưa đủ chúng tôi sẽ làm lại một lần nữa?"
Ôn Noãn: "...!Thôi cậu đừng làm vậy."
Mấy người đó không biết xấu hổ nhưng cô thì biết.
Vừa quay đầu lại, cô ngay lập tức chú ý đến một bạn nam đang ngồi trong góc, hình như cô chưa từng gặp người này bao giờ.
Cô vừa định lên tiếng để hỏi xem người đó là ai, thì Cố Thâm đã ngay lập tức đưa tay ra để chỉ về hướng người đó: "Đây là một trong những người bạn thân của tôi.
Cậu ấy tên là Hoắc Du."
Hoắc Du khẽ nhướng mày, trong đôi mắt của anh ấy hiện rõ sự kinh ngạc, anh ấy ngay lập tức quay sang chào hỏi Ôn Noãn: "Xin chào, mình tên là Hoắc Du."
Ôn Noãn nghe thấy vậy liền cảm thấy bất ngờ, cô nhịn được liền quay sang nhìn chằm chằm Hoắc Du.
Hóa ra người này chính là Hoắc Du.
Trong tiểu thuyết, tác giả đã từng nhắc đến nhân vật này rất nhiều, nhưng chỉ nói qua người này chính là người anh em thân thiết của Cố Thâm.
Sau đó còn gián tiếp nhấn mạnh rất nhiều lần rằng Đan Lễ chỉ được xem là một người bạn của Cố Thâm mà thôi.
Bởi vì nếu đặt hai người đó lên bàn cân so sánh, thì Đan Lễ nhìn giống như một chú hề ngốc nghếch, còn Hoắc Du lại là một người bạn rất hiểu Cố Thâm.
Mà cả Hoắc Du lẫn Cố Thâm đều dành một sự tôn trọng nhất định dành cho đối phương, ngoài ra cả hai vừa xem nhau là bạn vừa xem nhau là đối thủ.
Tuy nhiên lúc đối phương gặp khó khăn chắc chắn người còn lại sẽ chạy đến giúp.
Bọn họ chính là những huynh đệ luôn kề vai sát cánh bên nhau.
Chỉ là kể từ khi cô đi đến đây, chắc là do chưa có tình huống khẩn cấp phát sinh nên nhân vật Hoắc Du này vẫn chưa xuất hiện.
Hoặc có thể là do cô xuyên sách nên đã khiến cho cốt truyện của quyển tiểu thuyết bị thay đổi.
Cô không ngờ hôm nay mình lại có thể gặp Hoắc Du.
Cô ngây người nhìn nam sinh điển trai đang ngồi phía đối diện, biểu cảm trên khuôn mặt có hơi thất thần.
Cố Thâm quay sang nhìn cô, đột nhiên anh cảm thấy có hơi khó chịu, anh khẽ ho một tiếng: "Ôn Noãn."
Ôn Noãn lúc này mới thoát khỏi những dòng suy nghĩ trong đầu, cô nở nụ cười ngượng ngùng, khẽ gật đầu nói: "Xin chào.
Tôi là Ôn Noãn."
Sau khi hai người bọn cô quay sang bắt chuyện làm quen với nhau.
Lúc này Ngu Thư mới lên tiếng giải thích: "Hai người đừng đối xử với nhau khách sáo như vậy.
Với lại, Hoắc Du cũng là bạn học chung trường với chúng ta.
Chắc là cậu không để ý đến chuyện này."
Ôn Noãn: "..."
Đương nhiên là cô biết điều này, chỉ là cô chưa từng gặp qua người này mà thôi.
Trong tiểu thuyết tác giả cũng từng miêu tả ngoại hình của nhân vật Hoắc Du, nhưng chỉ là giới thiệu mấy dòng sơ qua mà thôi.
Với lại anh ấy cũng không phải là những nhân vật thường xuyên xuất hiện trong truyện.
Cho nên bây giờ trong đầu của Ôn Noãn chỉ nhớ man mán một số tình tiết.
Trừ khi trên khuôn mặt của người này có một dấu hiệu nào đó mà chỉ nhìn một lần là nhận ra ngay.
Nhưng lúc nãy Ngu Thư đã nói như vậy rồi, thì Ôn Noãn đành phải giả bộ như mình không hề biết người này, cô khẽ đưa tay lên gãi đầu nói: "Thực sự là tôi không biết."
Sau đó cô còn giải thích thêm: "Hóa ra trong trường học của chúng ta còn có một soái ca đẹp trai như vậy."
Mà câu nói này của cô, cũng có thể xem như là giải thích lý do vì sao vừa nãy cô lại thất thần khi nhìn thấy cậu ta.
Chỉ là...!cô cảm thấy câu nói của cô không hề có ý gì khác, nhưng chưa chắc những người khác cũng cảm thấy như vậy.
Cố Thâm nghe thấy, động tác trên tay anh khẽ dừng lại, sau đó anh quay lườm Hoắc Du.
Hoắc Du thấy vậy liền khẽ nhún vai, bởi vì chuyện này đâu có liên quan gì đến anh ấy đâu, anh ấy cũng đâu biết lý do vì sao Ôn Noãn lúc nhìn thấy anh ta lại có biểu hiện ngạc nhiên như vậy.
Với lại anh ấy đâu có làm sai chuyện gì đâu.
Đúng vậy!! Chuyện này đâu thể nào trách anh ta được.
Mọi người lấy lý do muốn tổ chức một bữa tiệc liên hoan chúc mừng Cố Thâm và Ôn Noãn để lôi kéo mọi người đi ăn cùng nhau.
Nhưng thực ra là vì bây giờ cả lũ đều đói bụng nhưng bởi vì ngại nên mới dùng đến lý do kia.
Đồ ăn vừa được bưng lên, mấy người giống như đã bị bỏ đói suốt mấy năm, họ ngay lập tức lao lên tranh giành đồ ăn.
Trước cuộc chiến tranh giành khốc liệt như vậy, Ôn Noãn từ tốn múc một chén canh lên rồi từ từ thưởng thức, người đang ngồi cạnh cô chính là Cố Thâm.
Mặc dù, cô không hiểu có chuyện gì đang diễn ra...!nhưng cô cảm thấy mọi người đang cố tình xếp cho hai người bọn cô ngồi cạnh nhau.
Vì canh vẫn còn nóng, nên cô phải thổi trước rồi mới đưa lên miệng uống.
Đột nhiên lúc này Cố Thâm lại quay sang nhìn cô, anh cố tình hạ thấp giọng nói xuống: "Ôn Noãn."
Cô có hơi bất ngờ, vội đặt bát canh xuống bàn.
Cô quay sang hỏi anh: "...!Có chuyện gì vậy?"
Cố Thâm lại quay sang nhìn cái người đang ngồi ở phía đối diện, anh giữ im lặng, một lúc sau mới lên tiếng: "Không có chuyện gì đâu."
Ôn Noãn: "..."
Cô đương nhiên có thể nhìn ra bộ dáng rối rắm của Cố Thâm, cô không nhịn được cười: "Cậu muốn hỏi tôi chuyện gì, cứ nói ra đi."
"Nhưng mà nếu nói luôn bây giờ thì sẽ rất xấu hổ?"
Cố Thâm vẫn nhất quyết không chịu nói ra.
Ôn Noãn bật cười nói: "Nếu cậu không muốn nói ở đây thì tối về nhắn tin cho tôi nhé." Cô hí hửng nói: "Đừng có nóng vội."
Cố Thâm nghe thấy cô nói như vậy chỉ biết hít thở một hơi thật sâu, đột nhiên lại cảm thấy rất chán nản.
Thôi quên đi, anh nghĩ mình không nên nói ra thì tốt hơn.
"Không có chuyện gì đâu."
Cố Thâm nói nhỏ vào tai cô: "Đột nhiên tôi lại quên những điều mà mình định nói."
Ôn Noãn: "Thật à?"
"Ừ."
Nghe thấy vậy, Ôn Noãn biết ý và không hỏi về chuyện này nữa.
"Được rồi, thức ăn sắp hết rồi kìa.
Cậu mau ăn đi."
"Ừ."
Bầu không khí của buổi liên hoan rất náo nhiệt, mọi người đều cảm thấy rất vui.
Bởi vì Ôn Noãn cùng Vương Giai vẫn còn đang giảm cân, nên trong suốt bữa ăn cả hai chỉ dám uống một chén canh.
Trước một bàn đầy những cao lương mỹ vị [1], lại chỉ uống đúng một chén canh, nhìn qua thì có vẻ rất đáng thương.
[1] Cao lương mỹ vị (từ Hán Việt) nghĩa là "đồ ăn ngon quý", được ghép bởi cao lương [膏粱] nghĩa là "đồ ăn ngon béo" và mỹ vị [美味] nghĩa là "vị ngon/ đồ ăn ngon".
Nhưng cũng không còn cách nào khác, bởi vì so với bất kỳ ai họ đều rất sợ mình sẽ tăng cân.
**
Sau khi kết thúc buổi liên hoan, Ôn Noãn cùng mấy người Ngu Thư ngay lập tức đi về ký túc xá, vừa nãy Vương Giai cũng được người nhà đến đón nên đã đi về trước.
Lúc mọi người về đến phòng ký túc xá, Ngạc Thiên Thiên nói muốn nhìn thấy bằng khen của Ôn Noãn, lúc đó đầu óc của Ôn Noãn có hơi lơ mơ nên cô cũng không để ý gì nhiều, cô chỉ tay về phía cặp sách đang đặt trên bàn: "Tôi vẫn để nó ở trong cặp sách kìa."
Ngạc Thiên Thiên có vẻ hơi bất ngờ, sau đó cô ấy chạy ra cầm chiếc cặp sách lên hỏi: "Tôi có thể mở nó ra được không?"
"Được."
Ôn Noãn chỉ có một chiếc cặp sách, thế nên lúc nào cô cũng mang chiếc cặp sách đó theo.
Bên trong cặp sách cũng chỉ chứa mấy quyển sách.
Lúc Ngạc Thiên Thiên cầm một thứ gì đó có vẻ khá nặng, cô ấy nghĩ chắc đó là bằng khen nên vội lôi nó ra.
Trình Lại Hàm đang đứng bên cạnh thấy vậy cũng ngay lập tức thúc giục: "Này, cho tôi xem với."
Hai người bọn họ nhao nhao tranh giành nhau xem ai là người xem trước, nhưng lúc họ lôi món đồ đó ra.
Cả hai người bọn họ đều cảm thấy rất ngạc nhiên, Trình Lại Hàm vội quay lại hỏi Ôn Noãn: "Noãn Noãn!"
"Ơi?"
Cô ấy trợn tròn mắt lên nhìn