Edit: Cúnn
Beta: Trang
Cách đó không xa, mấy người Hoắc Du cùng Cố Thâm đang ngồi chung một chỗ, thì nhìn thấy cảnh này.
Hoắc Du tấm tắc hai tiếng, quay đầu lại nhìn của Cố Thâm: "Cố Thâm?!"
Sắc mặt Cố Thâm lạnh nhạt nhìn người đang cách đó không xa: "Nói."
Hoắc Du mỉm cười, câu môi nói: "Tôi không ngờ Ôn Noãn lại là con người khá ngay thẳng"
Đan Lễ gật đầu phụ họa: "Cô ấy đối với Ôn Nhan thật sự không có một tí tình cảm nào." Sau đó, Đan Lễ còn lầm bầm nói thêm: "Bất quá nói thật, nếu tôi là Ôn Noãn, có khi tôi còn làm quá đáng hơn cô ấy.
Trước kia, Ôn Nhan cùng đám bạn cô ta tung tin đồn thất thiệt ở trường, đem Ôn Noãn mắng thành cái sàng, nếu không phải do Ôn Noãn nhất quyết không chịu thua kém, thì lúc này có khả năng cô ấy đã bị trầm cảm rồi."
Cố Thâm không nói gì, im lặng nghe hai người bên cạnh thảo luận.
Hoắc Du cười như không cười nhìn Cố Thâm: "Tại sao lại không nói gì? Có phải là do cảm thấy Ôn Noãn không giống với người mà cậu biết?"
Cố Thâm liếc mắt nhìn Hoắc Du: "Tôi biết cô ấy luôn như vậy."
Hoắc Du:....
Hoắc Du cười nhẹ, nói: "Thật ra như vậy cũng tốt, cũng không thể làm một cái bánh bao mềm suốt ngày bị bắt nạt được."
Bánh bao mềm luôn bị người khác ức hiếp, chỉ có tự bản thân mình trở nên mạnh mẽ mới không bị người khác bắt nạt.
Mấy người Hoắc Du cũng không phải là người tốt gì, không biết nên nói như thế nào, bọn họ sẽ không vô duyên vô cớ đi nhằm vào người khác, nhưng nếu bị người khác nhằm vào đối phó, thì không có lẽ gì lại không phản kháng bọn họ cả.
Không ai sinh ra để bị bắt nạt!
Trên thế giới này, mọi người đồng tình với kẻ yếu, nhưng không có ai vĩnh viễn đồng tình haybố thí cho kẻ yếu.
Muốn được sống tốt hơn, thì nhất định phải trở thành một người mạnh mẽ.
Cách mà Ôn Noãn đối xử với mấy người Hoắc Dư, với họ mà nói thì không có gì không thích hợp cả.
Cả ba người đều cảm thấy Ôn Noãn không hề quá đáng.
Mà vốn dĩ là do Ôn Nhan khởi đầu trước, gieo gió gặt bão*, đạo lý này luôn luôn là đúng.
* "Gieo gió gặt bão": chỗ này
Cố Thâm nhẹ giọng nói: "Rất tốt".
Hoắc Du tấm tắc hai tiếng, không chịu được liền liếc anh: "Cậu đây là người tình trong mắt hóa Tây Thi[1]".
{ [1]: Người tình trong mắt hóa Tây Thi: trong mắt của một kẻ si tình, người mình yêu luôn đẹp nhất.
Tây Thi: (chữ Hán: 西施 - sai1 si1), còn gọi là Tây Tử (西子), là một đại mỹ nhân trứ danh thời kì Xuân Thu, đứng đầu trong Tứ đại mỹ nhân của lịch sử Trung Quốc.
Tương truyền, Tây Thi có nhan sắc làm cá phải ngừng bơi mà lặn xuống đáy nước, gọi là Trầm ngư (沉魚).}
Cố Thâm nhún vai, không khách khí liền đồng ý: "Cậu nói đúng rồi đó".
Không biết nên nói như nào, nhưng anh chỉ cần nhớ đến khoảng thời gian trước kia, lúc Ôn Noãn chịu mọi đau khổ khi bị bắt nạt, thì sẽ không nhịn được mà nghĩ, cô ấy có thể quá đáng hơn một chút, cứng rắn hơn một chút.
Mọi người nghĩ Ôn Noãn xấu xa thế nào cũng không liên quan đến anh, Cố Thâm anh sẽ không như vậy.
Cho dù Ôn Noãn có xấu xa hơn nữa đến thì anh vẫn rất thích cô.
Đôi khi Cố Thâm cũng sẽ tự hỏi, có khi nào bản thân mình điên rồi không?!
Trước kia, anh cũng đã từng có một cảm giác mơ hồ nào đó trong lòng, có lẽ vì mẹ của anh là một người ôn nhu và dịu dàng, nên từ nhỏ anh luôn có ấn tượng với những người như vậy.
Anh chưa từng thích người khác, cũng chưa từng thử qua cảm giác yêu đương.
Chỉ là trong tiềm thức của Cố Thâm, thì anh cảm thấy bản thân mình sẽ thích một cô gái dịu dàng.
Ít nhất là trong lần gặp mặt đầu tiên, ấn tượng chắc chắn sẽ tương đối tốt đẹp.
Nhưng từ khi gặp được Ôn Noãn, Cố Thâm liền phát hiện – những sự yêu thích lúc trước của anh, đều không hề có căn cứ và bằng chứng cụ thể.
Thích chính là thích, cho dù Ôn Noãn có là hình tượng nào thì anh đều không thể khống chế bản thân mình.
Chỉ cần là Ôn Noãn, thì anh đều yêu thích.
Cho dù cô nhẹ nhàng hay mạnh mẽ, có dịu dàng hay không, đối với anh cũng không hề quan trọng.
Nghĩ đến đây, Cố Thâm không nhịn được liền mỉm cười, nhìn cô gái đang đứng cách đó không xa, ánh mắt hiện lên vẻ nuông chiều.
Hoắc Du cùng Đan Lễ liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều hiện lên ý cười, chọc chọc vào cánh tay đã nổi da gà: "Cậu có thể đừng cười như vậy nữa được không? Rất dọa người đó."
Đan Lễ: "...!Tôi hoàn toàn không nghĩ cậu là người như vậy đấy."
Cố Thâm cười nhạt: "Những điều cậu không biết còn nhiều lắm."
Đan Lễ:....
Hai người bọn họ định tính toán trêu ghẹo Cố Thâm thêm chút nữa, thì anh liền đứng dậy.
"Cậu đi đâu vậy?"
"Đi sang bên kia tìm Ôn Noãn"
Hoắc Du, Đan Lễ: "...."
Hai người họ liếc nhau, thở dài, aiz, những người rơi vào lưới tình yêu thật không có thuốc chữa!!
Ôn Nhan bị mọi người trách mắng, cô ta vốn dĩ muốn quay đầu đi tìm Ôn Noãn gây phiền toái, nhưng đáng tiếc tất cả học sinh trên bãi biển đều đang nhìn cô ta bằng những ánh mắt nồng đậm sự khiển trách.
Lần này, cho dù cô ta muốn làm gì cũng đều không thành công.
Ôn Noãn không để ý đến cô ta, xoay người muốn rời đi.
Vương Giai đúng lúc từ bên kia chạy qua tìm cô, kích động không thôi: "Noãn Noãn, Noãn Noãn! Mau tới đây."
"Chuyện gì vậy?"
Vương Giai cầm điện thoại, phấn khích nói: "Mau xem điện thoại"
"Hả?!"
Vương Giai đem điện thoại đưa cho cô, kích động nói: "Cậu biết không, có bạn học đã đem video cậu giảm béo thành công phát lên trang của trường, so sánh sự tương phản giữa hình ảnh trước và sau khi giảm cân thành công của cậu.
Hiện tại, có rất nhiều người ở dưới bài đăng kêu cậu là nữ thần đó."
Bài đăng kiểu như vậy lần trước trên Weibo cũng từng có, thậm chí còn trở nên nổi tiếng.
Chỉ là lần này, có vẻ hơi khác.
Ôn Noãn nhìn xuống, liền thấy một đoạn video...!Cô nhìn bộ dạng mũm mĩm của bản thân trong clip mà lòng nghẹn ngào.
Giờ phút này khi nhìn lại, Ôn Noãn thật sự không muốn phải thừa nhận rằng người xuất hiện trong video kia chính là mình.
"Cậu nhìn xem, cậu đã biến hóa lớn đến như vậy đấy!"
Ôn Noãn gật đầu đồng tình, nhìn về phía Vương Giai: "Cái này không phải trước kia đã có người từng làm qua sao, cậu la cái gì?"
Vương Giai trợn tròn mắt nhìn Ôn Noãn: "Nhưng hiện tại, trên Weibo của cậu đã có rất nhiều người theo dõi, các fan đều kêu gọi cậu cho ra mắt quyển giáo trình đó, mình còn nhìn thấy có chương trình gửi lời muốn cậu tham gia tiết mục của họ, nói là muốn cậu truyền bá một chút phương pháp giảm béo, nhưng cậu lại chưa phản hồi lại cho bọn họ."
Ôn Noãn: "..."
"Weibo?" Cô kinh ngạc nhìn Vương Giai
"Đúng vậy"
Ôn Noãn không biết nên nói gì.
Từ sau khi chương trình kết thúc, cô cảm thấy bản thân không cần phải xuất hiện trước công chúng nữa, weibo của cô cũng rất ít khi cập nhật, có khi từ đó đến giờ cô còn chưa từng đăng nhập vào lại lần nào.
Về phần các bình luận và tin nhắn, tự nhiên Ôn Noãn cũng đều không hề hay biết.
"Cậu không thấy?" Vương Giai nhìn ánh mắt của Ôn Noãn, đoán.
Ôn Noãn gật đầu: "Mình không đăng nhập weibo" Nếu không phải vì có việc cần phải vào weibo, thì cô một chút cũng không muốn sử dụng cái tài khoản này.
Vương Giai:......
Đôi khi cô cũng không biết nên nói thế nào với Ôn Noãn, rõ ràng cô ấy có những điều kiện cực kỳ tốt, bản thân làm việc gì cũng đều thành công, nhưng cô ấy lại cố tình không màng đến danh lợi trước mắt, ngay cả việc ra mắt cũng không muốn.
"Cậu còn muốn tham gia chương trình không?"
Ôn Noãn lắc đầu từ chối: "Không muốn nữa, lần trước tham gia là vì nghèo thôi." Hiện tại, Ôn Noãn muốn hưởng thụ những ngày tháng cấp 3 ngắn ngủi của bản thân, thỉnh thoảng tham gia một cuộc thi cũng được, nhưng loại chương trình không có ý nghĩa đó, cô không muốn tiếp tục tham gia nữa.
Nhiệm vụ chính của cô khi đến thế giới này là gì, Ôn Noãn đều nhớ rất rõ ràng.
Vương Giai a một tiếng: "Có chút đáng tiếc! Cậu thật sự không đi?"
Ôn Noãn gật đầu, trả lại điện thoại cho cô ấy, cười nói: "Giai Giai, thật ra lên chương trình nhiều sẽ không tốt, mình nhất định sẽ bị ăn mắng."
Tuy rằng cũng có người khen ngợi, nhưng Ôn Noãn không có hứng thú quan tâm đến.
Có nhiều thời gian rảnh như vậy, còn không bằng làm thêm vài đề ôn tập!
Vương Giai vẫn còn muốn thuyết phục Ôn Noãn, Cố Thâm liền đi tới.
Cô ấy liếc nhìn, yếu ớt chào hỏi: "Hai người nói chuyện đi, mình đi trước đây."
Không biết vì nguyên nhân gì mà cứ mỗi lần Vương Giai nhìn thấy Cố Thâm, cô ấy đều rất sợ hãi, luôn cảm thấy khí thế đại ca phát ra từ người anh, cũng chỉ có mỗi Ôn Noãn, hết lần này tới lần khác đều không cho Cố Thâm một sắc mặt tốt.
Ôn Noãn nhìn về phía bóng lưng đang chạy trốn của Vương Giai, quay sang nói với Cố Thâm: "Cậu khiến cô ấy sợ hãi bỏ chạy?."
Cố Thâm nhướng mày: "Tôi dọa cô ấy lúc nào?."
Ôn Noãn: "...!Ừm, không phải là cậu dọa cô ấy, mà chính là Vương Giai sợ hãi khi nhìn thấy cậu."
Cố Thâm: "...!Cái này không thể trách tôi được!"
Ôn Noãn cười: "Cậu tìm tôi có việc gì?" Cô nhìn người con trai trước mặt mình, lông mày thoáng giãn ra.
Cố Thâm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn của Ôn Noãn một lúc, mí mắt khẽ rũ, nói: "Cậu làm như vậy với Ôn Nhan, chỉ sợ rằng cô ta sẽ trả thù lại cậu." Sở dĩ anh đi đến đây là để muốn nhắc nhở Ôn Noãn.
Ôn Noãn sửng sốt, không ngờ anh lại nhìn thấy bọn cô.
Xem xét vẻ mặt của Cố Thâm, cô hỏi lại: "Cậu thật sự nhìn thấy hết rồi?"
"Ừm.."
Ôn Noãn chớp chớp mắt, buồn cười nhìn anh: "Vậy cậu còn tới nói với tôi phải đề phòng Ôn Nhan?" Cô chỉ vào bản thân rồi lại chỉ về phía người bên kia, có