Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Bom
Cố Thâm an ủi cô đừng vì chuyện này mà cảm thấy áp lực, nhưng cô vẫn cảm thấy áp lực lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Nói như thế nào nhỉ, Ôn Noãn không phải là loại người chỉ biết ỷ vào sự giúp đỡ của người khác.
Những ai đã từng giúp cô dù chỉ là việc rất nhỏ cô vẫn luôn ghi nhớ ở trong lòng.
Một năm hai năm thậm chí cả đời này cô sẽ không bao giờ quên chuyện đó.
Cô biết Cố Thâm không yêu cầu cô phải trả ơn lại cho anh, cũng không cần cô phải ghi nhớ những chuyện này trong lòng.
Nhưng cô không thể nào không ghi nhớ những chuyện này được.
Là con người, bạn phải luôn hiểu được ý nghĩa của từ "cảm ơn".
Nhưng với tình hình trước mắt của cô, Ôn Noãn không thể từ chối được.
Nếu muốn thoát khỏi sự ràng buộc với Ôn gia, cô chỉ còn cách chấp nhận phương án này.
Thà cô mắc nợ mang ơn nhà họ Cố còn hơn việc cô tiếp tục dây dưa với mấy người nhà họ Ôn.
Cô cũng không rõ lý do vì sao mình lại có suy nghĩ như vậy, nhưng cô biết đó là những suy nghĩ thật lòng của cô.
Cô biết, hiện tại mình đã không còn nhiều thời gian để suy nghĩ những phương án giải quyết khác.
Cô nhìn Cố Thâm, khẽ gật đầu nói: "Nhưng tôi vẫn bàn trước với cậu.
Nếu sau này tôi đưa tiền để trả cho cậu, cậu nhất định phải nhận và không được từ chối."
Cố Thâm cố nhịn cười, giọng điệu của anh giống như đang dỗ dành cô: "Được rồi.
Cậu cứ yên tâm đi.
Chắc chắn tôi sẽ cầm tiền của cậu."
"Thế đi vào bên trong thôi."
Đối với tình hình hiện tại, đây chính là phương pháp giải quyết tốt nhất.
Cả hai người đã bàn bạc với nhau xong xuôi mới mở cửa bước vào bên trong.
Ôn Noãn có thể cảm nhận được tâm trạng buồn bã của ba Ôn, sắc mặt của ông ta tái mét lại.
Ông ta vẫn đang nhìn cô, cô cũng không biết vừa nãy ba Cố đã nói gì với ông ta, cho dù cả hai đã nói với nhau chuyện gì, thì đối với cô bây giờ nó không còn quan trọng nữa.
Đối với cô bây giờ, cô không có thời gian để quan tâm tới mấy chuyện đó.
Vào giây phút này, điều mà Ôn Noãn muốn nhất chính là có thể giải trừ mối quan hệ với người nhà họ Ôn.
Để từ nay về sau họ sẽ trở thành những người xa lạ.
Ôn Noãn lôi bút ra và nhanh chóng hoàn thành việc ký tên, sau đó cô lạnh lùng quay sang nhìn ba Ôn.
Ba Ôn cảm thấy rất khó tin, có thể là ông ấy không ngờ cô lại dứt khoát và quyết đoán như vậy.
Chẳng lẽ cô không nghĩ đến tình cảm mà ông ta dành cho cô hay sao.
Nhưng trên thực tế, Ôn Noãn đã thực sự cạn tình cạn nghĩa với mấy người được coi là người thân của cô.
Nên cô không còn để tâm tới thứ tình cảm cha con.
"Tại sao ngài không ký tên?"
Ba Ôn im lặng nhìn cô, ông thở dài nói: "Con thực sự muốn từ nay về sau không còn liên hệ với nhà họ Ôn nữa?"
Ôn Noãn bật cười, cô bình tĩnh trả lời: "Bây giờ nói những điều này đã không còn quan trọng nữa rồi? Con có muốn hay không, không phải ngài là người rõ nhất hay sao."
Ba Ôn giữ im lặng, nhưng ông ấy vẫn không chịu cầm bút lên.
Cố Thâm đứng bên cạnh khẽ ho một tiếng.
Ba Cố biết ý, liền quay sang nói với ba Ôn: "Ôn tổng, ngài còn nhớ hôm nay ngài đến đây để làm việc gì không?"
Sắc mặt của ba Ôn trở nên trắng bệch.
Ông ta do dự quay sang nhìn Ôn Noãn, một lúc sau ông ấy mới chịu cầm bút lên.
Khi nhìn thấy ba Ôn bắt đầu ký tên, đôi mắt của Ôn Noãn ngay lập tức phát sáng, cô vẫn đứng im một chỗ để quan sát, và không nhịn được muốn lên tiếng để thúc giục ông ta ký tên nhanh lên.
Hiện tại tâm trạng của ba Ôn rất tồi tệ, không phải là ông ta không quý Ôn Noãn, nếu ông ta không thương Ôn Noãn thì chắc chắn sẽ không đón cô trở về nhà.
Ông ta cũng biết rõ, mình cần phải bù đắp cho đứa con gái út này.
Nhưng chính ông ấy cũng không rõ vì sao ông ta lại làm như vậy, nếu hai đứa con gái xảy ra xích mích, chắc chắn ông ta sẽ lựa chọn đứng ra bảo vệ đứa con gái lớn.
Có thể bởi vì con gái lớn đã sống với ông từ lúc còn nhỏ, hoặc cũng có thể vì đứa con lớn lớn biết cách làm nũng.
Có rất nhiều chuyện, không thể dùng lý do để giải thích được.
Đến lúc này, dù ba Ôn vẫn còn rất nhiều chuyện muốn nói với Ôn Noãn, nhưng ông ta biết đã không kịp nữa rồi.
Ngày hôm nay, ông ta đã bị ép tới đây.
Mặc dù quyền lựa chọn vẫn nằm trong tay của ông ta.
Cuối cùng ông ấy cũng hoàn thành xong việc ký tên.
Luật sư từ nãy đến giờ vẫn luôn giữ im lặng, ông ấy quay sang khẽ gật đầu với ba Cố, rồi đưa túi hồ sơ đang cầm trên tay cho ba Ôn: "Làm phiền Ôn tổng ký tên và xác nhận hộ tôi mấy bản hồ sơ này."
Những lần sau, ba Ôn đều ký tên không một chút do dự, cuối cùng thì ông ta cũng ký xong.
Luật sư xem lại một lượt, sau khi xác nhận mấy bản hợp đồng này đều không có vấn đề gì thì ông ấy khẽ gật đầu.
Ba Ôn ngồi nhìn mọi người, và mọi người đều không biết hiện tại ông ta đang nghĩ gì.
Sau đó ông ta quay sang nhìn Ôn Noãn, ông ta do dự.
Một lúc sau, ông mới dám lên tiếng: "Về sau nếu xảy ra chuyện gì thì con cứ gọi điện báo cho ba biết."
Ôn Noãn bật cười, cô không lên tiếng trả lời.
Cô ngay lập tức chuyển đề tài sang chuyện khác, cô nhìn ba Ôn từ tốn nói: "Con chỉ hy vọng từ nay chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Con cảm ơn ba mẹ đã sinh ra con trên đời, và con cũng cảm ơn ba vì ba đã nỗ lực cố gắng đi tìm con.
Còn những chuyện khác, con nghĩ mình con không thể nói ra lời cảm ơn được, nhưng con không oán trách.
Và con hy vọng chúng ta có thể nhanh chóng hoàn thành xong mọi thủ tục vào ngay ngày hôm nay.
Và từ giờ chúng ta sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào nữa."
Không phải cô là kẻ máu lạnh, mà chỉ là cô không muốn mình có bất kỳ liên hệ nào với mấy người nhà họ Ôn.
Thực ra cũng không phải vậy.
Cô không muốn mình bị dính dáng hay liên lụy đến mấy chuyện do nhà họ Ôn gây ra.
Ba Ôn chỉ biết im lặng nhìn cô, trong ánh mắt của ông ta có luyến tiếc và đau lòng, có rất nhiều cảm xúc đan xen vào nhau, nên chính ông ấy cũng không rõ mình đang nghĩ gì.
Cuối cùng thì, ông ta chỉ biết tức giận hét lên một tiếng, "Tùy mày, mày thích làm gì cũng được nhưng sau này đừng có đến cầu xin tao."
Nói xong, ông ta ngay lập tức rời đi.
Ba Ôn vừa đi khuất, bầu không khí ở đây cũng dần trở nên tốt hơn.
Ba Cố cười tủm tỉm nhìn Ôn Noãn, phải công nhận cô gái này càng nhìn càng cảm thấy thích.
Thú thật, đây là lần đầu tiên Cố Thâm chạy đến tìm ông để xin giúp đỡ, lại còn là vì một cô gái.
Nên ba Cố đương nhiên là phải để tâm đến chuyện này rồi.
Ông ấy quay sang nhìn Ôn Noãn, dịu dàng nói: "Cháu đừng lo, mọi chuyện giờ đã được lo liệu ổn thỏa.
Chắc khoảng tầm nửa tháng nữa mới làm xong thủ tục mua nhà.
Nên lúc đó chú lại làm phiền cháu đến đây để xác nhận rồi.
Làm xong thủ tục này, là từ giờ cháu không còn bất kỳ liên hệ nào với mấy người họ Ôn nữa."
Ôn Noãn có hơi ngạc nhiên, cô cảm thấy hơi khó chịu khi bị nhìn như vậy.
Nhưng người này vừa là trưởng bối lại còn là ba của Cố Thâm.
Nên cô chỉ ngượng ngùng khẽ gật đầu: "Cháu cảm ơn chú rất nhiều.
Cháu xin lỗi vì gây phiền phức cho hai người."
"Không sao đâu.
Cháu không cần phải khách sáo như vậy đâu."
Ba Cố nở nụ cười đắc ý: "Với lại đây là lần đầu tiên Cố Thâm chịu.."
Ông ấy vẫn chưa nói hết câu, thì đã bị Cố Thâm xen ngang.
Anh quay sang nhìn ba Cố bằng ánh mắt cảnh cáo, sau đó quay sang nhìn Ôn Noãn: "Ở đây không còn việc gì nữa rồi.
Khi nào cần phải đi đến đây để chuyển nhượng nhà đất thì tôi sẽ gọi điện báo trước cho cậu biết."
Ôn Noãn bật cười: "Được."
Ba Cố quay sang nhìn Cố Thâm, sau đó ông ấy nhìn Ôn Noãn, nở nụ cười rạng rỡ: "Thế hai đứa có muốn đi ăn trưa cùng ba không?"
Ôn Noãn nghe thấy vậy liền quay sang nhìn Cố Thâm.
Cố Thâm khẽ dừng lại, anh nhìn ba Cố nói: "Để lần sau được không, tại vì chúng con còn một chút chuyện chưa làm xong."
Ba Cố không vì vậy mà cảm thấy tức giận, ông ấy khẽ gật đầu nói: "Được, hai đứa nhớ lần sau phải đi ăn cơm cùng ba nhé."
Ôn Noãn bật cười, cô gật đầu nói: "Vâng ạ."
Đôi mắt của cô rất đẹp, đặc biệt là lúc cô cười nhìn đôi mắt đó rất dịu dàng.
Một lúc sau, ba Cố dẫn theo luật sư rời đi.
Sau khi hai người kia đi khuất, bây giờ chỉ còn lại hai người Ôn Noãn và Cố Thâm.
**
Hai người quay sang nhìn nhau, Cố Thâm khẽ nhíu mày: "Thế nào, có phải bây giờ cậu vẫn còn cảm thấy xấu hổ đúng không?"
"Không phải vậy..." Ôn Noãn ngượng ngùng nói: "Chỉ là tôi không biết nên nói gì với cậu."
Thực ra cô muốn nói lời cảm ơn, nhưng cô biết mình đã nói câu này rất nhiều lần rồi.
Với lại những gì mà Cố Thâm đã từng giúp cô, cô nghĩ mình nói lời cảm ơn đó vẫn chưa đủ.
Không chỉ vì chuyện này, mà còn rất nhiều chuyện khác.
Dù anh đã giải thích là chỉ cho cô thuê nhà nhưng cô biết chuyện này không phải ai cũng làm được, và không phải ai cũng nguyện ý làm chuyện này.
Ôn Noãn đương nhiên biết Cố Thâm đang có tình cảm với cô, và cô cũng biết chắc chắn anh không mong cô trả ơn mình.
Nhưng cô vẫn cảm thấy rất áy náy và khó xử.
Mối quan hệ giữa cô và Cố Thâm ngày càng dây dưa không rõ ràng, cô luôn tự nhắc nhở bản thân mình phải cách xa anh.
Nhưng với tình hình hiện tại, Ôn Noãn không còn lựa chọn nào khác.
"Tôi..."
"Cậu muốn nói với tôi điều gì?" Cố Thâm dịu dàng xoa đầu cô: "Đừng có nói lời cảm ơn với tôi nữa được không, với lại vừa nãy cậu cũng vừa nói với ba tôi rồi.
Với lại cậu cũng phải trả tiền thuê nhà, nên chúng ta đơn giản chỉ là chủ nhà và khách thuê nhà mà thôi.
Cho nên cậu đừng có cảm thấy cậu thiếu nợ tôi."
Ôn Noãn không nói lên lời, cô bất đắc dĩ khẽ gật đầu nói: "Được rồi."
Cô giữ im lặng tầm khoảng 2 giây, sau đó cô không nhịn được tò mò liền quay sang hỏi Cố Thâm: "Tại sao vừa nãy cậu lại từ chối lời mời đi ăn cơm của ba cậu?"
Cố Thâm khẽ dừng lại, anh từ tốn nói: "Tôi sợ cậu sẽ cảm thấy xấu hổ."
Ôn Noãn: "..."
Cố Thâm bật cười quay sang hỏi cô: "Không phải vừa nãy cậu cảm thấy rất khó xử sao?"
Ôn Noãn khẽ gật đầu, cô bật cười nói: "Đúng vậy."
Tuy vừa nãy cô cũng chưa đến mức phải khó xử, nhưng thực ra cô đang rất phân vân, không biết mình nên đồng ý hay là nên từ chối.
Nếu cô đồng ý đi ăn cùng với ba Cố, chắc chắn sau bữa ăn ba Cố sẽ là người đứng ra thanh toán.
Mặc dù Ôn Noãn có muốn đứng ra thanh toán thì chắc chắn hai người kia sẽ không đồng ý.
Nên lúc đó cô chỉ là đang chần chừ do dự, chứ không phải là cô đang khó xử.
"Cũng chưa đến mức phải khó xử." Cô suy nghĩ một lúc, cô quay sang nhìn Cố Thâm giải thích: "Chỉ là lúc đó tôi có hơi do dự."
Cố Thâm bật cười: "Không sau đâu, về sau vẫn còn rất nhiều cơ hội mà."
"Ừ."
Cố Thâm quay sang nhìn cô: "Ngày hôm nay cậu có bận việc gì không?"
" Có chuyện gì à?"
"Tôi định dẫn cậu đến xem nhà mà cậu sắp chuyển đến."
Ôn Noãn: "..."
Cố Thâm là người thuộc trường phái hành động.
Anh nói sẽ dẫn cô đi xem nhà là nhất định phải dẫn cô đi xem nhà.
Anh muốn dẫn Ôn Noãn đi xem thử, đương nhiên là Ôn Noãn sẽ không từ chối.
Thực ra cô cũng cảm thấy rất hiếu kỳ nên đi đến đó xem thử cũng không sao.
Với lại bây giờ cô đã thoát ra khỏi nhà họ Ôn, tâm trạng của cô đang rất vui vẻ, cho nên cô muốn rủ anh cùng ăn trưa cùng mình.
Cố Thâm nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của cô, anh bật cười nói: "Tâm trạng của cậu có vẻ rất tốt?"
Ôn Noãn khẽ gật đầu: "Đúng vậy."
Cô thành thật trả lời.
Đương nhiên là cô cảm thấy rất vui vẻ, cho dù là bất kỳ ai sau khi giải quyết nỗi bận tâm trong lòng cũng đều nhẹ nhõm và vui vẻ.
Cuối cùng trái tim căng thẳng của Ôn Noãn cũng dần thả lỏng.
Cố Thâm cố nín cười, anh khẽ gật đầu nói: "Thế hôm nay cậu phải ăn thật nhiều vào."
Nói xong, anh chuyển đĩa thịt đến trước mặt Ôn Noãn.
Ôn Noãn: "..."
Cô nhìn đĩa thịt đầy ụ trước mặt, không nói