Cô càng khóc càng tủi thân, không chỉ khóc vì chuyện mình biến thành rái cá biển mà trong lòng cô có rất nhiều điều tủi thân muốn trút hết ra ngoài.
Khoảng thời gian này, đầu óc cô vẫn luôn trong tình trạng căng thẳng làm cho cô rất mệt mỏi mà lại không dám thả lỏng, cảm giác đói bụng mỗi ngày cũng không vui vẻ gì.
Cô nhớ những ngày lúc nào cũng có thể ăn, nhớ nồi lẩu nóng, nhớ phim chiếu rạp, nhớ khoảng thời gian cô cùng bạn bè cười đùa chơi game.
Cô chết vì hăng hái làm việc nghĩa, cứu một đứa trẻ rơi xuống nước.
Đứa trẻ được cứu lên rồi, còn cô lại không trụ nổi mà bị sóng biển cuốn đi.
Nếu như có thể quay lại một lần nữa thì cô vẫn sẽ làm như vậy, không thể thấy chết mà không cứu.
Cô không hối hận, cơ mà vẫn không khỏi tủi thân.Cảm giác buồn tủi lan ra theo tiếng khóc, làm cho người đó khó hiểu rồi do dự nên khẽ đến gần, vẫy đuôi nhìn một hồi mới xoay người lặn vào trong nước.
Một lúc sau, khuỷu tay người đó ôm theo một lúc rất nhiều đồ.
Tất cả toàn là trai và sò lớn hơn bàn tay, nhìn qua đã biết cực kỳ nhiều thịt, tuyệt đối rất ngon.
Cánh tay khẽ thả lỏng, trai và sò đều tản ra.
Ngay lúc mỗi thứ sắp một hướng thì một dòng nước kỳ lạ quấn lấy tất cả, lặng lẽ thổi về phía trước.Dư Huyễn Tình khóc đến ướt hết lông trên gò má, không thể khống chế bản năng cơ thể, cô vừa khóc vừa giơ tay sửa sang lại lông trên mặt.
Đang khóc nức nở, đột nhiên cô có cảm giác cái gì đụng vào lòng bàn chân mình.
Một cơn sóng tới làm cảm giác bị [email protected] cứng đụng vào càng rõ hơn.
Cô khó hiểu ngừng khóc, quay đầu nhìn xem đó là gì thì bị một vỏ sò thật to sắp bằng cái mặt cô đập mạnh vào tay.Dư Huyễn Tình sững sờ vớt vỏ sò lên, khẽ lắc lắc tay, là thật, không phải vỏ rỗng.
Không phải là vỏ sò ở dưới đáy biển à, sao lại nổi lên mặt nước rồi?Vừa lặn đầu vào trong nước để xem thì cô lập tức đã bị một đống trai và sò dính đầy mặt và cổ như muốn bao lấy cô.
Thức ăn dâng tới trước mặt sao có thể bỏ qua, Dư Huyễn Tình khóc lâu như vậy đã sớm đói đến mốc meo, không thèm quan tâm đến sự xuất hiện kỳ lạ của mấy cái này, phản ứng đầu tiên của cô là ôm hết vào trong ngực.
Có lẽ đây là sự bồi thường mà trời cao dành cho cô chăng?Dư Huyễn Tình quyết định rút lại mấy lời mắng chửi hồi nãy, không phải chỉ là tiên cá thôi sao, cô có nhiều lông quá nè, tiên cá có không?!Dư Huyễn Tình vừa nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trôi lơ lửng bên cạnh, vừa ăn hết đống thức ăn được dâng tận miệng một cách máy móc.
Những con trai này ngon thật, chắc thịt, ăn vào trong miệng còn có thể nếm ra được vị ngọt thanh đạm, quả