Dư Huyễn Tình đã ngủ say, không nghe thấy tiếng động ở bên ngoài.
Mặc Cửu vươn mu bàn tay chạm nhẹ vào nhúm lông xù trên bụng cô rồi lại nhanh chóng rút về, không thấy rái cá có phản ứng gì cả.Ban ngày có rất nhiều người nắm tay và ôm cô.
Mặc Cửu nhớ lại chuyện này, bàn tay vừa mới rút về rồi lại duỗi ra tiếp, xoè năm ngón tay ra phủ lấy bàn tay lông xù của rái cá biển.
Dường như lòng bàn tay đều bị lông xù bao lấy, rất ấm áp, ở nơi như thế này khó mà cảm nhận được sự ấm áp giống như vậy.Nắm một hồi, hắn vẫn không thấy thỏa mãn mà vươn cánh tay và khẽ ôm lấy người rái cá biển.
Chỉ tiếc ngôi nhà nhỏ quá, hắn không thể chui vào, chỉ có thể ôm được một nửa như vậy.
Cảm giác này quá kỳ diệu, Mặc Cửu hoàn toàn không muốn buông tay.Dường như Dư Huyễn Tình đã nhận ra gì đó nên hơi trở mình, nhưng vẫn cứ không thức dậy, chỉ giang tay ra, nhích người vào gần lòng ngực của người cá thêm một chút.
Quả thật, giống như là cố ý vậy.Vây đuôi phía sau của Mặc Cửu run mạnh một cái, hắn tính thời gian, đã ôm khoảng chừng 20 phút, thấy ôm lâu hơn bất cứ tiên cá nào lúc này mới chịu rút tay về.Cái ôm chợt mất đi, Dư Huyễn Tình lăn qua lăn lại ở trước cửa.
Mặc Cửu sợ cô rớt ra ngoài, phải đành vươn tay đẩy cô vào trong.
Rồi lại sợ sẽ đánh thức cô nên không dám dùng sức, hắn thử vài lần cũng không thấy có gì tiến triển, cuối cùng hết cách nên chỉ đành vươn tay bế rái cá biển lên thật dịu dàng, đưa cô vào bên trong.Dư Huyễn Tình thay đổi tư thế, trong miệng phát ra tiếng rít rít.
Tưởng là cô thức, Mặc Cửu vô thức rụt người trốn xuống dưới nhà.
Chờ một lúc mới biết không phải cô thức, mà là rái cá biển đang nói mớ.
Mặc Cửu cảm thấy chuyện này còn mệt hơn cả khi trải qua một trận chiến đấu tràn trề vui sướng, hắn lén thở hắt ra, móng vuốt của hắn trượt nhẹ trên người rái cá biển, một nhúm lông rơi xuống, hắn nắm chặt trong nắm tay và rời đi.Sáng sớm, khi Dư Huyễn Tình thức dậy, cô sợ hãi kêu lên một tiếng theo bản năng.
Đêm qua cô mơ thấy ác mộng, mơ thấy mình đuổi theo người cá đen kia, đuổi theo rất lâu rất lâu cuối cùng mới đuổi kịp.
Cô ôm lấy người ta từ phía sau, xoay bờ vai của hắn qua muốn nhìn gương mặt hắn.
Ai ngờ tiên cá sống chết không chịu, dù cho cô xoay thế nào cũng không thể nhìn thấy gương mặt của đối phương.
Tuy nhiên cuối cùng cô vẫn thành công, đang lúc cô vui sướng ngẩng đầu lên nhìn nhưng lại nhận ra mặt trước của người cá trông chẳng khác gì phía sau lưng, gương mặt toàn là tóc đen.
Hệt như phim kinh dị vây, thế là cô bị dọa cho tỉnh ngủ.Chẳng lẽ ngoại hình người cực kỳ xấu xí? Nếu không vì sao sống chết không chịu để cô nhìn thấy mặt chứ?Lúc sắp ăn sáng, rốt cuộc Dư