Mặc Cửu lặng lẽ giấu cánh tay ra sau lưng, vung đuôi lặn vào biển rồi biến mất.
Lúc bấy giờ con cá sắp lật ngửa bụng kia mới kêu ra tiếng:- Thằng kia mắc mớ gì đánh tao! Hức hức hức, mày đừng hòng chạy, chờ tao giao hàng xong chắc chắn sẽ tóm được mày!Tứ Kỳ cảm thấy mình thảm quá trời luôn, nó là một con cá kiếm nổi tiếng có tốc độ thần sầu - nhân viên giao hàng của vùng biển thành phố Cực Bắc.
Đơn hàng hôm nay này nó phải vất vả đánh bại mười tên đồng nghiệp mới giành được, vốn tưởng rằng sẽ có cơ hội sờ một chút.
Không, để rái cá biển sờ nó một chút.
Ai mà có dè, rái cá biển nhìn thấy nó là chạy ngay.
Suýt nữa giao hàng thất bại không nói, thế mà còn bị đánh, thậm chí nó còn chẳng nhìn rõ dáng vẻ của hung thủ.Lần này bị đánh đau quá, Tứ Kỳ nhe răng trợn mắt một lúc lâu, giận đến nỗi cái miệng vừa thẳng vừa dài cũng sắp cong tới nơi.
Nó hít hà hồi lâu, nhìn thấy rái cá biển đang ở cách đó không xa thì nhanh chóng nhịn đau hô lên một cách chuyên nghiệp:- Xin chào, tôi là nhân viên vận chuyển hàng Tứ Kỳ, em làm ơn ký nhận hàng chuyển phát với.Nói xong cái đuôi hơi cong ra phía trước, một kiện hàng bay qua chỗ Dư Huyễn Tình.
Dư Huyễn Tình nhận lấy kiện hàng, nhận ra đó là số sản phẩm cô vừa đặt.
Và, cô đã hiểu lầm đối phương.Chuyện này cũng không thể trách cô, bỗng nhiên bị một con cá lớn hung dữ như vậy dí theo thì ai mà không sợ.- Xin lỗi, anh không sao chứ? - Cô tới gần xin lỗi: - Bạn của tôi không phải cố ý đâu, là vì nghĩ rằng tôi gặp nguy hiểm.
Tôi bồi thường cho anh, anh mau đi khám đi.Nói xong, cô lập tức chuyển mấy ngàn hải tệ qua.Lúc Tứ Kỳ mới vừa bị đánh đúng là choáng váng trời đất, tưởng rằng mình sắp chết rồi chứ.
Cả người nhức mỏi, nhưng đợi một hồi sau khi cảm giác đau đớn biến mất mới phát hiện thật ra mình cũng không bị làm sao hết.
Nó trả tiền lại, nhìn Dư Huyễn Tình bằng đôi mắt to và đen, nói với vẻ hơi hung ác:- Tôi không cả, nhưng tôi có một chuyện muốn nhờ.Chỉ cần nó không truy cứu thì muốn nhờ gì cũng được, Dư Huyễn Tình căng thẳng gật đầu:- Anh cứ nói đi.Tứ Kỳ hít vào một hơi như là đang ấp ủ gì đó, giây kế tiếp nó đã mở miệng:- Em có thể sờ tôi một chút được không?Trong lúc nhất thời, Dư Huyễn Tình: “…”Cô còn tưởng là mình nghe lầm nên xác nhận lại một lần:- Là muốn tôi vuốt v e anh sao?Mặc Cửu ở bên kia còn chưa đi xa nhanh chóng quay đầu lại, Dư Huyễn Tình ở bên này đã vươn tay sờ lên lưng cá kiếm.
Cá kiếm không giống với những con cá khác, vây cá rất ngắn, cũng không thể giao lưu với con người giống như cá heo biển.
Đối với loài như chúng nó thì miệng chính là vũ khí, muốn tiếp xúc không có cách nào khác ngoài cọ bằng thân thể thôi.
Tuy nhiên nó không thể đưa ra yêu cầu như vậy với Dư Huyễn Tình, đó được xem