Editor: Cua
Trời quang mây trắng, ánh nắng chói chang.
Cảnh vật xung quanh là cỏ dại cũ nát, mang vài ý lánh đời.
Theo chiều gió, cỏ tranh từ nóc nhà rách nát rơi xuống, lơ lửng giữa không trung, trông lung lay sắp đổ.
Bỗng nhiên, một bóng roi xẹt qua không trung.
Lực đạo mạnh mẽ, tiếng xé gió ầm ầm vang lên, thẳng tay đem căn nhà tranh nát thành hai mảnh.
Một giây trước khi đám cỏ tranh rơi xuống bùn, cây roi đột nhiên bị lực tác động lên.
Trong tay cầm chiếc roi, bàn tay người nọ rất đẹp, làn da thanh tú, cân đối gầy gò, trong ánh mặt trời nhàn nhạt sáng lên như một viên ngọc bích xinh đẹp.
Nhưng cổ tay của người nọ quay một góc, đầu roi vẽ một đường vòng cung duyên dáng trong không khí, khó khăn né qua thiếu niên suýt bị đánh.
"Bang!"
Tiếng roi vang dội đánh vào không khí.
Đám người vây xem không dám đi ra, cúi đầu xuống, từ khóe mắt nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái này, có người lại lặng lẽ ngẩng đầu lên.
"Đại sư huynh?"
Thẩm Tu Viễn nhìn cốt roi trắng ngà trên tay, sau đó lại nhìn đồ đằng màu lam nhạt ẩn hiện ở cổ tay, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương hơi hơi đau nhức.
Đây là nơi nào?
Y là ai? Y đang làm gì?
Nếu vừa rồi không dừng lại đúng lúc, chẳng phải người kia sẽ bị giết sao?
【 Cảm ứng được câu hỏi của ký chủ, hệ thống xuyên thư số 10086 vì ngài phục vụ.
Tôn chỉ của chúng ta là: không có kết truyện dang dở, không có hố sâu không lấp (gạch bỏ) ——】
Một giọng nữ thanh tú vang lên bên tai y, đồng thời màn hình IMAX cực lớn hiện ra trước mặt, giới thiệu chi tiết thông tin cá nhân của y, bao gồm cả năm sinh, năm mất và nguyên nhân cái chết.
Thẩm Tu Viễn sững sờ một lúc trước khi tiêu hóa sự thật rằng y đã chết.
Vốn dĩ y chỉ là một ngôi sao ít tên tuổi, đột ngột qua đời trước máy tính vì thức trắng ngày đêm cày tiểu thuyết.
Quyển sách y đọc trước khi đột ngột chết tên là 《Tiên đạo chí tôn》, có một vai nam phụ trùng tên và họ với y, là sư huynh ác độc của nam chính.
Càng tức tối hơn chính là, y chết đột ngột thì chưa tính, đây lại là một quyển sách đầu voi đuôi chuột.
Tác giả tạo đủ loại hiểm cảnh cho nam chính, tặng cho nam chính vô số công pháp bí bảo nhưng thẳng đến cuối truyện vẫn chưa giải thích rõ ràng những cái giả thiết.
Từ góc nhìn của độc giả, nó chẳng khác gì một vòng tuần hoàn "nam chính rớt hố - có người đưa thang cho nam chính".
Đến cuối, tác giả cũng không có kiên nhẫn tiếp tục cốt truyện nghìn chương một kiểu, trực tiếp biến nam chính trở thành thiên địa cộng chủ, cả cuốn truyện kết thúc một cách qua loa.
Cái này thật sự quá đáng.
【 Kí chủ hiện đang ở thế giới trong sách《 Tiên đạo chí tôn 》,chúng ta là hệ thống xuyên thư phòng chống kết truyện dang dở, tận sức sửa chữa những quyển sách như vậy.
Xin hỏi ký chủ nguyện ý tiếp nhận nhiệm vụ, dưới sự trợ giúp của hệ thống tiếp tục phát triển cốt truyện không? Nếu hoàn thành nhiệm vụ, ngài có thể trọng sinh lại thế giới thực nha.
】
Trọng sinh?
Thẩm Tu Viễn có chút động tâm: "Thật sao?"
【 Thân phận của ngài là: Sư huynh của nam chính, Thẩm Tu Viễn.
Yêu cầu nhiệm vụ: Giữ nguyên thiết lập tính cách của nguyên chủ và hoàn chỉnh thiết lập.
Nếu ký chủ đã rõ, nhiệm vụ sẽ chính thức bắt đầu sau năm giây, đếm ngược năm...】
"Từ từ!"
Thẩm Tu Viễn trong sách vì ghen ghét thiên phú của nam chính nên trước đó đã không ngừng đối nghịch với nam chính.
Nam chính đi hướng đông thì y muốn đi hướng tây, ỷ vào thân phận đại sư huynh Vô Vi phong, y không chỉ soi từng lỗi của nam chính mà còn đối xử thô bạo với hắn.
Sau khi nam chính trở thành Bạch Lộ thành chủ, hắn tra tấn vị sư huynh độc ác này đến nỗi hồi nguyên hình giao nhân, rút gân rút vảy, nấu làm đồ nhắm rượu.
Đứa nhóc vừa rồi suýt bị roi đánh trúng không lẽ là nam chính thời niên thiếu?
Cái quái gì thế này?
Thẩm Tu Viễn cò kè mặc cả với hệ thống: "Dùng thân phận sư huynh để hoàn thành cốt truyện, mà còn phải duy trì thiết lập của nguyên chủ thì chẳng khác gì chịu chết.
Ta không nhận nhiệm vụ này."
Vẻ mặt y rất bình tĩnh, ánh mắt hơi sáng lên.
Vừa rồi hệ thống cứ thế mở ra nhiệm vụ, còn vội vàng kéo y vào ngay cảnh đánh nam chính, tạo cơ hội cho y mặc cả đường sống với hệ thống.
Một lúc sau, thanh âm ủy khuất của hệ thống truyền đến: 【Thân mến, hệ thống có thể cung cấp cho ngài nhiều áo choàng để trợ giúp.
Ngài có thể dùng áo choàng khác ở trước mặt nam chính nói lời tốt đẹp về sư huynh, cũng có thể vào lúc sắp gặp nguy hiểm mặc vào áo choáng khác để trốn chạy.】
【Hiện tại giá trị thù hận của nam chính đối với sư huynh là 100, khi giá trị giảm xuống 0 thì hạn chế OOC sẽ được giải trừ.】
【Hệ thống 10086 vừa mới sinh ra ngày hôm qua, kinh nghiệm công tác không đủ.
Để xin lỗi, ký chủ sau khi trọng sinh sẽ được tặng 1 cái kịch bản đỉnh cấp, 1 đoàn phim có thể trực tiếp khởi động máy, thân mến.】
Thẩm Tu Viễn suy nghĩ một chút, gật đầu nhẹ.
"Ta đồng ý."
"Ta còn có một câu hỏi cuối cùng, vì sao lại chọn ta?"
【Kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của ngài ở hiện thực là thích hợp nhất cho nhiệm vụ này, thân mến.
Nếu không có vấn đề gì nữa, nhiệm vụ chuẩn bị bắt đầu, đếm ngược năm, bốn, ba, hai, một——]
Màn hình IMAX biến mất, thời gian tiếp tục trôi qua.
Cỏ cây trên Vô Vi phong vẫn như cũ, y đang nắm cốt roi, tiếng gió rít bên tai.
Các sư đệ khe khẽ nói nhỏ: "Đại sư huynh sao lại ngừng tay vậy?"
"Ngừng tay?"
Cái đầu nhỏ vốn đang cuối xuống, bỗng kiêu ngạo mà ngẩng lên.
Vừa là tùy tùng trung thành của nguyên chủ vừa là thuộc hạ đắc lực để khi dễ nam chính, Loan Tứ Duy hất cằm lên cao, lần lượt liếc mắt từng người vừa nói: "Nhìn không ra sao? Sư huynh đây là đang giữ lực, muốn cho Mạnh Quân thấy như thế nào là lợi hại."
Hắn chưa kịp nói xong thì một tiếng "Bang" lại vang lên, chiếc cốt roi vừa quất ngay bên lỗ tai hắn.
Loan Tứ Duy tóc tai rối tung, giật mình toát mồ hôi lạnh, khẽ nhướng mi nhìn sư huynh, thấy được khuôn mặt lạnh như băng liền cúi đầu thấp xuống.
Thôi rồi, hôm nay tâm tình sư huynh không tốt mà hắn lại khen không đúng ý.
Thẩm Tu Viễn lạnh lùng nói: "Ồn ào."
Những người phía dưới lập tức im như hến.
Y mới vừa có được thân phận của nguyên chủ, nghiền ngẫm thiết lập của nguyên chủ hẳn là "Pháo hôi cao lãnh, ác độc, ghen tị, tự cho mình siêu phàm và dễ tìm đường chết", liền diễn thử ngay tại chỗ.
Y cảm nhận cốt roi nặng trĩu trong tay, cảm thấy hẳn là sẽ không OOC.
Y xoay cán roi và hướng mắt về thiếu niên đang quỳ trên mặt đất.
Nam chính mặc áo xanh cùa Vô Vi phong, quần áo tuân theo phong cách đơn giản của Vô Vi phong, không có hoa văn, phổ thông bình thường, tuy rằng tẩy đến trắng bệch nhưng lại rất sạch sẽ.
Trên lưng hiện lên mấy vết đỏ như sắp thanh vết nứt, do nguyên chủ vừa rồi quất lưu lại.
Vết nứt tràn ra máu loang lổ, đủ thấy nguyên chủ vừa rồi tàn nhẫn như thế nào.
Trong quyển 《 Tiên đạo chí tôn 》, nguyên chủ ghen ghét với thiên phú của nam chính có thể tiến vào Trúc Cơ kỳ chỉ sau mấy tháng nhập môn, thường xuyên cắt xén tài nguyên tu luyện của nam chính, sai bảo tiểu đệ ngáng chân nam chính, đưa cơm thiu rồi dội gáo nước lạnh.
Thấy nam chính như cây non bị mưa gió tàn phá, vẫn tràn trề sức sống, thậm chí đã lên Trúc Cơ cấp năm, nguyên chủ ghen ghét đến ngứa miệng, bắt đầu lạm dụng quyền đại sư huynh chỉ điểm lung tung cho nam chính "Tăng cấp quá nhanh, căn cơ không ổn", trách cứ nam chính tu luyện nóng vội.
Nam chính