"Chưởng môn sư bá."
Người chưa tới, tiếng đã tới trước.
Một thanh linh kiếm từ bên ngoài lối vào đến, xuyên qua giữa tơ lụa treo hai bên, vù vù xé gió.
Mà trên mũi kiếm là một người đứng thẳng một chân.
Thời gian Mạnh Quân ngự kiếm không dài nhưng động tác lại hết sức tiêu sái ưu nhã, thời điểm sắp đi bộ tiến vào trong sân thi đấu, chân phải hắn ở trên chuôi kiếm đá một cái, dựa thế nhảy xuống.
Mà chuôi trọng kiếm này dựa theo quán tính hướng về phía trước, cắm vào khoảng đất bên cạnh đồng hồ cát, phát ra một tiếng vang "Bổ" nhỏ.
Cùng lúc đó, một hạt cát cuối cùng của đồng hồ cát theo tiếng mà rơi.
Tất cả đệ tử tham gia đấu bán kết đều nhìn chuôi kiếm hơi hơi rung động kia, lặng ngắt như tờ.
Nội tâm Thẩm Tu Viễn tràn ngập khiếp sợ, ẩn ẩn còn có chút sùng bái.
Đây, đây là nam chính sao!
Đi vào tu chân giới một thời gian dài như vậy, y cũng có một chút hiểu biết đối với cấp bậc phân chia ở tu chân giới.
Muốn trở thành tu sĩ, đầu tiên phải lên được Trúc Cơ, mới tính là đạt được giấy thông hành tu chân.
Tiếp theo là Khai Quang, Dung Hợp, Kim Đan kỳ.
Chỉ có khi kết thành Kim Đan, mới có thể dễ dàng điều động chân khí trong cơ thể ngự linh kiếm.
So sánh với cấp dưới, tu sĩ Dung Hợp kỳ chỉ có thể ngự kiếm một đoạn thời gian ngắn ngủi, gọi là "Nửa ngự kiếm", hơn nữa rất nhiều người thao tác không tốt, dễ dàng té ngã hoặc rơi xuống từ trên linh kiếm.
Mạnh Quân lộ ra chiêu thức ấy, đúng là rõ ràng nói cho mọi người, hiện tại hắn có thực lực ít nhất là Dung Hợp kỳ!
Phần lớn đệ tử tới tham gia đấu bán kết là Dung Hợp kỳ, chỉ có số ít là Khai Quang kỳ.
Giống Mạnh Quân lúc trước là Trúc Cơ cấp chín, đúng là cực kỳ hiếm thấy, cũng chỉ có Vô Vi phong mới có thể phái ra người có tu vi như vậy.
Một ít đệ tử Khai Quang kỳ thấy tình cảnh như vậy, mắt lộ ra sự tuyệt vọng.
Ngay cả đệ tử Vô Vi phong đều có tu vi Dung Hợp kỳ thì bọn họ nên làm sao bây giờ?
"Chưởng môn sư bá, đệ tử Vô Vi phong Mạnh Quân.
Có việc nên tới muộn, xin chưởng môn sư bá trách phạt." Mạnh Quân quỳ một gối xuống đất, hướng chưởng môn hành lễ.
"Tới đúng giờ, không đáng trách phạt.
Đứng ở hàng cuối cùng." Chưởng môn thiết diện vô tư nói.
Ngay sau đó, chưởng môn vén lên ống tay áo, vận khởi linh lực, truyền thanh âm rành mạch mà tới mỗi một chủ phong: "Tuyển chọn đệ tử nội môn Thiên Linh Sơn thứ một trăm mười một vòng đấu bán kết chính thức bắt đầu.
Ở giữa sân được vẽ ra trước mặt các ngươi, có núi non trùng điệp, vách đá cheo leo, thác nước chảy xiết là ba khu vực nguy hiểm, ở trong khu vực đó, tổng cộng có giấu mười đóa hoa Thất Bảo Lưu Li."
"Thi đấu tổng cộng trong vòng hai ngày một đêm.
Hình thức thi đấu là —— phân tổ, các ngươi dựa theo trình tự tới sân thi đấu, một tổ tám người tiến vào khu vực thi đấu.
Trong lúc thi đấu, đao kiếm không có mắt, sống chết không màng, nhưng thành viên cùng tổ không được công kích lẫn nhau.
Sau khi thi đấu kết thúc, mỗi tổ nhỏ lại tiến hành tỷ thí trong tổ.
Cuối cùng chỉ có người có được hoa Thất Bảo Lưu Li hoàn chỉnh, mới có thể trở thành đệ tử nội môn."
Trong sân sột sột soạt soạt, một đống tiếng ồ lên, rất nhiều đệ tử đều châu đầu ghé tai nghị luận.
Lần này quy tắc đấu bán kết có thể nói tru tâm, đầu tiên là muốn các đệ tử phân tổ hợp tác, sau đó lại buộc những đệ tử đã từng cùng tổ cạnh tranh với nhau, không thể nói là không tàn khốc.
Có vài người theo nhóm mà tới hay đệ tử đến từ cùng ngọn núi thì phi thường may mắn.
Tám người bọn họ vừa lúc có thể tiến vào cùng tổ, quan hệ giữa đồng môn tốt đẹp vô cùng.
Chỉ cần mọi người đều hạ quyết tâm bảo vệ đại sư huynh, mọi người hợp lực cướp được một đóa hoa Thất Bảo Lưu Li, phong bọn họ liền có ít nhất một cái danh ngạch tiến vào nội môn.
Mà có vài đệ tử phong khác vốn là quan hệ không tốt, giờ phút này ngoài miệng không nói, lại âm thầm dùng ánh mắt hoài nghi nhìn qua đồng môn.
Còn có một số đệ tử phong khác không có đứng chung hết một chỗ, bởi vậy bị mạnh mẽ tách ra.
Từng người bọn họ ở tổ âm thầm ra chủ ý lập một nhóm nhỏ.
Thời điểm đoạt hoa Thất Bảo Lưu Li, mọi người cùng khách khách khí khí, chờ đến khoảnh khắc cuối cùng chia phần, liền có thể trở mặt không biết người.
Dù sao hoa Thất Bảo Lưu Li chỉ có mười đóa, danh ngạch tiến vào nội môn chỉ có mười cái, ai không nghĩ muốn?
Thẩm Tu Viễn hơi hơi quay đầu, dư quang nhìn về Mạnh Quân phía sau mình.
Mạnh Quân nghe vậy đôi mắt khẽ nhúc nhích, cùng y nhìn nhau liếc mắt một cái, nhấp môi lạnh mặt.
Bọn họ là hai người xuất hiện cuối cùng.
Dựa theo phép tính tám người một tổ, đến cuối bị dư lại mà không thể không thành tổ, chính là hai người bọn họ.
Mạnh Quân cũng không muốn hợp tác với vị đại sư huynh này, nhưng giờ khắc này, hắn lại không có biện pháp khác.
Hắn là Dung Hợp kỳ cấp năm, còn tu vi Thẩm Tu Viễn là Dung Hợp kỳ cấp sáu.
Mà đệ tử Càn Khôn Phong, mỗi người đều xuất phát từ Dung Hợp kỳ, còn Giản Vô Xương sắp thuận lợi kết đan.
Lại xem đệ tử tổ khác, cũng ít nhất một nửa có được tu vi Dung Hợp kỳ.
Lấy ít đối nhiều, phần thắng bọn họ xa vời, cho dù may mắn tìm được hoa Thất Bảo Lưu Li, hai người cũng rất khó giữ đến cuối cùng.
Phương pháp phân tổ như vậy, rõ ràng là chưởng môn căn bản không cảm thấy Vô Vi phong sẽ thắng, cũng lười cho Vô Vi phong bất cứ cơ hội nào.
Nhưng mà chỉ có khi trở thành đệ tử nội môn, hắn mới có thể đạt được cơ hội tiến vào Bạch Lộ Thành.
Bạch Lộ Thành tọa lạc ở dưới chân Thiên Linh Sơn, là thành trì hỗn loạn nhất Tây Châu, thuộc vùng đất không người quản, cũng là số rất nhỏ thành trì ít thế lực của Huyền Vũ.
Nếu hắn muốn có được thế lực riêng mình, từ đó tiến vào Trung Châu, cần thiết lấy Bạch Lộ Thành làm ván cầu.
Mạnh Quân áp lại sự chán ghét trong lòng, lãnh đạm mở miệng: "Đại sư huynh, chúng ta làm một cái giao dịch đi."
Thẩm Tu Viễn "Hửm?" một tiếng, hơi hơi quay đầu qua, biểu tình khinh thường nhìn lại.
Nam chính nghĩ ra biện pháp gì?
Quy tắc thi đấu trong nguyên tác cũng là cái dạng này, nhưng "Thẩm Tu Viễn" không có đến trễ, cũng sẽ không cùng tổ với nam chính.
Trong vòng đấu bán kết, tổ của "Thẩm Tu Viễn" không có lấy được hoa Thất Bảo Lưu Li, bởi vậy trực tiếp bị đào thải.
"Khi đấu bán kết dựa theo lời ta nói mà làm.
Sau khi mọi chuyện thành công, chúng ta có thể lấy được hai đóa hoa Thất Bảo Lưu Li." Mạnh Quân thấp giọng nói, "Nếu đại sư huynh không cùng ta hợp tác, cũng không sao cả.
Thế nhưng bằng thực lực của đại sư huynh, rất khó tự mình bắt được một đóa hoa Thất Bảo Lưu Li nhỉ?"
"Ngươi!" Thẩm Tu Viễn tận chức tận trách diễn biểu cảm bị chọc giận, áp xuống lửa giận nói, "Chẳng lẽ ngươi sẽ có cái biện pháp nào tốt?"
Mạnh Quân đi tới, thấp giọng nói vài thứ bên tai y.
Thẩm Tu Viễn suy tư một lúc, khẽ gật đầu.
Mạnh Quân nói: "Nếu đại sư huynh đồng ý hợp tác, chúng ta liền ký huyết khế.
Nếu ai vi phạm khế ước, âm thầm làm khó dễ sẽ phải chịu phản phệ của huyết khế, mất hết tu vi."
Thẩm Tu Viễn khinh miệt nói: "Hy vọng ngươi cũng giữ lời hứa." Dứt lời, cắn đầu ngón tay, từ trên đầu ngón tay trắng nõn mượt mà rơi xuống một giọt máu.
Hai giọt máu đầu ngón tay theo nhau nhỏ giọt, khế ước trên giấy chậm rãi hiện ra một vòng tròn màu đỏ, thành lập khế ước.
Theo một tiếng ra lệnh của chưởng môn, thi đấu chính thức bắt đầu!
·
Khu núi non trùng điệp.
Mấy cái đệ tử Vô Danh phong thật cẩn thận tìm kiếm, lợi dụng cây cối cùng lùm cây che giấu thân hình.
Trong đó trong tay một người cầm một loại pháp khí hiếm có, có cảm ứng với linh thực, càng đến nơi lân cận linh thực, sắc đỏ trên pháp khí càng thêm nồng đậm.
Mà hiện tại, sắc đỏ trên pháp khí kia đã trở nên giống như máu tươi, chứng minh linh thực